“Keng!”
Một tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, kiếm Long Ngâm bỗng đâm thủng không trung, xuất hiện trước mặt hai vị trưởng lão, quét ngang qua!
Sau đó, rơi xuống trong tay Trần Đức. Phụt!
Phụt!
Một giây sau, đầu của hai người lập tức rớt xuống!
Giống như một quả bóng cao su lăn xuống vách đá, rớt xuống cạnh chân Trần Đức!
Ầm!
Trần Đức không chút do dự bổ một chưởng xuống đập nát đầu hai người!
Ầm một tiếng nát bét!
Yên lặng!
Trong ngoài Thiên Điện lại lần nữa chìm trong tĩnh lặng, còn yên lặng hơn cả trong nhà xác vào đêm cả ngàn lần!
Giờ phút này, trái tim của rất nhiều người đều ngừng đập!
Trần Bát Hoang, không… không chết!
Chẳng những không chết còn tiếp tục giết hai gã trưởng lão?
Vô số người đều đầu óc trống rồng, mất đi khả năng suy nghĩ.
Vẻ mặt dại ra, nhìn chằm chằm vào hai các xác không đầu!
“Đùng đoàng!”
Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, bống dưng, bầu trời chợt trở nên tối tăm!
Trên trời, một tầng mây đen dày đặc bao phủ toàn bộ Bất Tử Cung!
Một cơn giận vô cùng vô tận giống như lốc xoáy càn quét khắp mọi nơi!
“Phụt!”
“Phụt!”
Dù bốn người Chu Tử Hiên, Phó Vĩnh Sinh, Tô Trung Dương, Diệp Lê Cuồng có Long Vệ báo vệ thì lúc này cũng bị thương, máu huyết cuồn cuộn, tim gan phèo phối lộn tùng phèo!
“Đi!”
Khoảnh khắc ấy, Long Vệ lập tức dẫn bốn người chạy ra khỏi Thiên Điện, mãi đến cả cây số mới dừng lại.
Nếu không rời khỏi đó thì với thực lực của bốn người họ chắc chắn sẽ chết trong Thiên Điện!
“Đùng!”
Hư không xung quanh ưng Chiếu hiện lên từng luồng sấm sét quấn quanh cơ thế ông ta.
Vô số luồng sấm sét không ngừng tụ lại trong lòng bàn tay ưng Chiếu!
Trấn Lôi Ấn!
Cùng là Trấn Lôi Ấn, nhưng khi ông ta thi triển bầu trời lại giống như muốn sập xuống. Toàn bộ Thiên Điện không ngừng lắc lư, run rẩy. Tiếng sấm sét đì đùng át cả tiếng hét thám thiết cúa ưng Thanh Vũ.
Lúc này, giống như là tận thế đến!
ưng Chiếu chắng nói chắng rằng, trực tiếp nhằm vào Trần Đức!
Bên trong hố sâu, Trần Đức rõ ràng có thể cảm
giác được phạm vi 30 mét vuông quanh mình đã bị Ưng Chiếu khóa cứng!
Anh nửa bước cũng khó đi!
“Nhóc Trần, anh cũng biết gây chuyện ghê, tên kia, xem như đã hoàn toàn nối giận rồi…”, bên trong Tiên Thai, Linh Lung cũng hơi căng thẳng.
“Đành vậy chứ sao, lỡ tôi chết ở đây thì sao? Không giết vài tên, chẳng phải là lổ? Hơn nữa, dù tôi không giết người thì Ưng Chiếu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, chẳng phải sao?1′, Trần Đức cảm giác được khí thế khủng bố xung quanh, trong lòng cũng khá là nghiêm trọng.
“Quả thật là thế”, tuy Linh Lung thầm rủa cách làm của Trần Đức, nhưng trong lòng lại cảm thấy đúng.