Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô nói thật à?”, Cao Sĩ Long vô cùng khiếp sợ: “Chỉ trong vòng vài tiếng mà vết thương của cô đã kết vảy rồi à? Cô có chắc từ đầu đến cuối chỉ dùng thuốc của Trần Bát Hoang không?”

“ừm, chắc chắn!”, Tưởng Sơ Linh gật đầu: “Tham mưu trưởng Cao, ông nghĩ thử xem, nếu loại thuốc này được cấp cho các chiến sĩ xông pha trên chiến trường thì tốt biết bao”.

“Không sai”, Cao Sĩ Long gật gù.

Ông ta cũng từng là quân nhân, từng trải qua khoảng thời gian xông pha trên chiến trường đẫm máu. Mỗi một trận chiến đều có vô số anh em bị thương, nếu thứ thuốc mà Tưởng Sơ Linh nói đến có thể mang ra chiến trường thì nhất định sẽ mang đến tác dụng vô cùng

lớn.

Tốc độ khôi phục thương thế của các chiến sĩ sẽ tăng vọt.

Cao Sĩ Long nói: “Như vầy đi, Sơ Linh, ngày mai cô liên hệ với Trần Bát Hoang, đón anh ta đến đây, tôi muốn gặp mặt anh ta”.

Hôm sau, tại bệnh viện 308…

Sáng sớm, Tử Hàm vừa thức giấc thì nhìn thấy Trần Đức, cô bé vui mừng quá đỗi, giơ tay đòi anh ôm.

Trần Đức chơi đùa cùng cô bé trong chốc lát, rồi mỉm cười dịu dàng, nói: “Tử Hàm, hôm nay anh đưa em và Tiểu Khả ra viện, có được không?”

“Thật ư?”

Nghe thấy hai chữ “ra viện”, Tử Hàm cười tươi rói: “Anh Bát Hoang, Tử Hàm có thể xuất viện thật ư?”

“ừm, đương nhiên rồi!”, Trần Đức gật đầu: “Anh đã làm xong thủ tục xuất hiện, hiện tại có thể dẫn em đi được rồi!”

“Yeah!”

Tử Hàm phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, cô bé sôi nổi chạy đến bên cạnh Tiểu Khả, hệt như một bà cụ non: “Tiểu Khả này, chị xuất viện rồi, sau này em phải nghe lời chú Lâm đấy, có biết không? Không được bướng nữa!”

“ừm!”, Tiểu Khả gật đầu thật mạnh: “Chị, sau này em có thể tìm chị chơi nữa không?”

“Đương nhiên là được, chỉ cần em ngoan như chị thì sẽ sớm khôi phục thôi. Khi em ra viện, chúng ta có thể cùng

nhau chơi đùa”, đôi mắt to tròn, sáng ngời của Tử Hàm ngân ngấn nước, luyến tiếc chào từ biệt Tiểu Khả.

“Lâm Khải, sau này có việc thì cứ gọi cho tôi”, Trần Đức nói.

“Được, anh Bát Hoang, anh cứ yên tâm!”, Lâm Khải nói: “Anh có việc gì cần đến tôi thì cứ nói, Lâm Khải nhất định sẽ xông phá khói lửa!”

Trần Đức vỗ vỗ bả vai Lâm Khải, không nói gì thêm. Sau khi chào từ biệt Tiếu Khả, Tử Hàm đi theo Trần Đức rời khỏi bệnh viện.

“Chú Lâm Khải, Tiểu Khả, tạm biệt!”

Tử Hàm phe phẩy bàn tay nhỏ.

Gần một tháng nằm viện, cuối cùng cũng kết thúc, Tử Hàm vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Trần Đức, tung tăng

bước đi.

Trần Đức kiên nhẫn đưa cô bé đi chơi khắp nơi.

Mãi cho đến trưa, không còn đi nổi nữa, cô bé mới chịu dừng lại.

“Tử Hàm, đêm nay em ở nhà cô Liễu được không?”, Trần Đức ôm Tử Hàm, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi cô bé: “Mấy ngày nay anh có việc, không thể ở cùng em được”.

“Vâng ạ!”

Tử Hàm ngoan ngoãn gật đầu, lém lỉnh hỏi: “Anh có hẹn với chị gái kia đúng không?”

“Chị nào cơ?”, Trần Đức tỏ vẻ khó hiểu.

“Chị đó đó!”, Tử Hàm giơ tay chỉ vào một chỗ ở cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK