Tại giây phút đối phương xuất hiện Trần Đức đã che giấu và thu nén toàn bộ hơi thở trên người lại.
“Lão Yêu Hoàng, tai ách mà ông nói rốt cuộc là gì…”, Trần Đức có một loại cảm giác chơi lớn, sao ngay cả người của nước Vĩnh Hằng cũng đều tới rồi, trong trường hợp thông thường những người đó tuyệt đối sẽ không ra mặt.
“300.000 năm trước, danh hiệu của Bát Thần đã từng vang dội khắp đất trời, hắn rất mạnh, mạnh mẽ tới mức khiến người ta phải chói lòa, khiến những người đồng trang lứa không ngóc đầu nổi, cho dù là vị chủ nhân sở hữu Thiên Tâm Ấn Ký kia của tôi cùng hắn chiến đấu cũng là một trận đại chiến trăm năm mới thắng được một chiêu”, lão Yêu Hoàng chậm rãi hồi tưởng lại: “Sau này Bát Thần bòng nhiên biến mất không rõ nguyên do, những cường giả thời điểm đó bèn coi hai chữ Bát Thần này thành từ cấm kỵ trên thế gian này, một khi có người thốt ra trong phút chốc sẽ truyền đến tai những cường giả tuyệt thế kia”.
“Bát Thần cũng là thần của nước Vĩnh Hằng sao? Chảy trong mình dòng máu Thần Ma?”, Trần Đức hỏi.
“Không”.
Lão Yêu Hoàng mang theo chút kính sợ đáp: “Hắn là người, chỉ vì quá mạnh mẽ nên được người đời tung hô làm thần, dòng máu Thần ma đặt trước mặt hắn căn bản không đáng nhắc tới, hai chữ Bát Thần đại diện cho nghịch thiên, hắn giống như cây liễu Thiên Tuyệt, vừa chào đời liền bị trời nguyền rủa, nhưng vẫn từng bước trở nên lớn mạnh và đạt tới trình độ khiến cả đất trời bao la phải run sợ, do đó rất nhiều người đều sợ hắn, khâm phục hắn, cũng kính trọng hắn”.
“Bát Thần đến từ một vùng đất hoang dã, hai chữ trên liễu Thiên Tuyệt kia chính là văn tự độc đáo của gia tộc hắn”.
“Cậu tưởng rằng tai ách mà tôi nói đến là làn sương mù vừa xuất hiện hoặc là cồ quan tài kia sao? Đều không phải… mà là một khi nói ra hai từ đó sẽ hấp dẫn người khác tới, bọn họ quá ưu việt, không ai biết họ sẽ làm ra những gì, xử lý không tốt thì cả thành Bồng Lai này cũng sẽ gặp tai ương!”
“Đây cũng là lý do tại sao tôi không nói cho cậu biết về chủng tộc của Tiểu Y, nó cũng giống như Bát Thần vậy, chủng tộc của Tiểu Y cũng có loại đãi ngộ này!”
Thiên Yêu Hoàng hiếm khi nói nhiều như vậy, lúc này dường như đã mở ra máy hát giải thích nghi hoặc cho Trần Đức, tiết lộ một vài bí mật chưa có người biết đến.
Con tim Trần Đức cũng trở nên nghiêm nghị, anh một lần nữa nhận thức được sự ngang tàng của những cường giả kia, cho dù là một vài danh xưng, tên họ cũng có thể bị liệt vào hàng cấm kỵ.
Cái gọi là điều cấm kỵ cũng giống như sự chú ý đặc biệt.
Bất cứ ai nhắc đến những từ và ký hiệu được theo dõi đặc biệt đó sẽ bị họ chú ý tới và phát hiện ngay từ lần đầu tiên trừ khi bạn có thủ đoạn nghịch thiên ngăn chặn sự lan truyền này.
Sau khi xuất hiện, người đàn ông của nước Vĩnh Hằng chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm vào quan tài phía trên quảng trường Cổ Nguyên, hắn không hành động hấp tấp mà cứ như vậy nhìn xuống, không thốt một từ.
Hắn dường như không nhìn thấy hơn chục người đang có mặt khác, mặc dù mặt họ đã xám như tro tàn vì kinh hãi, lưng thì như bị gai nhọn châm chích nhưng hắn cũng không liếc mắt nhìn tới mà trực tiếp phớt lờ.
“Đùng đoàng!”
Một tia chớp đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm, tiếp đó lại có một bóng người khác âm thầm xuất hiện, cũng là một thanh niên, ít nhất nhìn còn rất trẻ tuổi nhưng không cao lớn bằng người đàn ông mọc cánh, hắn có vóc dáng bình thường, khoác trên mình trang phục đạo
sĩ, đứng sừng sững giữa không trung nhưng hơi thở lại không hề thua kém người đàn ông đến từ nước Vĩnh Hằng kia.
Thậm chí khi người đàn ông mọc hai cánh thấy người đàn ông mặc áo đạo sĩ còn nghiêng đầu gật đầu với hắn ta coi như chào hỏi.
“Rầm!”
Từ khoảng không lại truyền tới một trận rung lắc, toàn bộ không gian thành bị xé rách thành một hố đen, trong hố đen bước ra một con dã thú cổ xưa to như một ngọn núi với chiều cao hàng nghìn mét, đứng trên tấm lưng dày rộng của nó là một người đàn ông trẻ tuổi, đầu hắn không cọng tóc, sạch sẽ tới phản chiếu cả ánh sáng, hắn choàng áo khoác không tay, hai tay chắp trước ngực, tương đối uy phong.
Ngay khi hắn xuất hiện, cả đất trời vậy mà trở nên giá lạnh đi rất nhiều, giống như có một dòng sông băng đột nhiên hạ xuống, lạnh tới thấu xương, thậm chí Trần Đức còn thấy con đại yêu chim kỳ quái với thân thể hai nửa đỏ vàng tương đối yếu trên sân cùng các chủ của Thiên Tự Các Tô Hải Thần đều đã ngưng kết một tầng băng quanh người.
Trần Đức ngầm phát ra thần lực bao bọc lấy Hồn Châu và Tào Nam Thiên mới miễn cưỡng giúp họ khỏi bị ảnh hưởng, trong mắt hai người đều không giấu được nét kinh ngạc, đồng thời đánh mắt nhìn về phía Trần Đức.
Tên nhóc này, dường như… đang giấu nghề?
“Bạch Tiêu, Đạo Nhất các người đến cũng khá nhanh đó”, cùng giây đó, người đàn ông đầu trọc cưỡi trên lưng con thú khổng lồ cũng nhếch mép cười rồi lần lượt nhìn về phía hai người đàn ông mọc cánh và mặc áo đạo sĩ kia.