Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức cười lạnh.

“Gầm!”

Hung quang của Cấu Vương lóe lên, mắt thấy không đụng được, hắn ta đứng thẳng, hình người dạng thú, hai chân bắt đầu niết ấn, thi triến võ kỹ nào đó, trên người sinh ra từng miếng vảy kiên cố, trước đầu lại xuất hiện một cặp sừng, thân hình một lần nữa giương cao ba lần, khí tức càng thẽm kinh khủng.

Lão Ưng cũng vậy, ông ta thi triển bí pháp và võ kỹ đề thăng thực lực, cường hóa thân mình, đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất, đỉnh phong nhất!

Nhưng,

Tất cả đều phí cỏng thôi, dù thực lực đề thảng của bọn họ có mạnh hơn nữa, cuối cùng vẫn có hạn độ, trước mặt Trần Đức biến thái như vậy, căn bản không đủ nhìn, cho dù bọn họ có điên cuồng có nỗ lực như thế nào thì cũng không hề rung chuyến chút nào.

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thỏi?”

Mỗi lần bọn họ đánh vào, Trần Đức đều làm ra phản kích tương ứng, thản nhiên như thường, nước chảy mây trôi, đồng thời anh sẽ cười lạnh kích thích bọn họ, khiến bọn họ càng phát động ra phương pháp mãnh liệt.

Không phải Trần Đức điên cuồng, mà là anh muốn thử một chút cực hạn chịu đựng của bản thân!

Một con chó một con chim ưng gần như phát điên, không biết đã sử dụng bao nhiêu chiêu thức, cây cối xung quanh nghiêng đố, hòn đảo hoàn chính đã chia năm xẻ bảy, tiếng ầm ầm nổi lên bốn phía, chỉ riêng loại khí tức đó đã khiến Đệ Ngũ Hiên chấn thương, khí tức của Bạch Tĩnh Vân cũng không yên.

Nhưng hết lần này tới lần khác Trần Đức vẫn không có chút tổn hao nào!

Rất thần bí!

Nhưng đây chính là sự thật đặt trước mặt bọn họ!

Càng tấn công, lão Ưng và Cấu Vương càng kinh khiếp!

Khoảng mười phút sau,

Rốt cuộc bọn họ đã hiểu,

Cái chết của Trình Võ không phải tình cờ, cũng không phải số mệnh!

Trần Bát Hoang thật sự rất rất mạnh, anh lúc này còn mạnh hơn rất nhiều lần so với lúc trước đánh chết Trình Võ!

Hai người cẩu Vương và lão Ưng đưa mắt nhìn nhau, không nói hai lời, vô cùng ản ý xoay người chạy!

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, gần như là hóa thành hai đường lưu quang, chia làm hai hướng khác nhau cao chạy xa bay,

“Không phải mạnh hơn tôi sao? Vậy mà lại muốn bỏ chạy? Đáng tiếng, các người chạy không thoát đảu!”

Trần Đức cười lạnh, hai tay nâng lẻn, cách không kéo một cái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK