Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức chịu đủ đau đớn, huyết mạch Bất Tử

Điểu trong người cũng được vận chuyển.

Chầng mấy chốc, cái gọi là độc tố, vết thương đều hồi phục hoàn toàn, Trân Tứ Phi cũng nhận ra điều này, nhướng mày.

“Huyết mạch Bất Tử Điểu! Thảo nào mày lại có thế đánh thắng Trần Võ Si! Chắng lẽ mày là người của tộc Bất Tử Điểu, không đúng, tộc Bất Tử Điểu đã tuyệt tích từ lâu rồi mà. Thú vị, vừa có huyết mạch nhà họ Trần, lại có huyết mạch Bất Tử Điểu, rốt cuộc mày là ai!”

‘Tôi họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang”.

Ánh sáng trong mẵt Trần Đức lóe lẽn, bình thán nói ra tên của mình: “Còn lai lịch lè gì ấy hả, chẳng qua chí là một người bình thường mà thôi. Đáng tiếc, giết một người bình thường, mà Trần Tử Phi mày cố gắng nửa ngày vần không giết chết được”.

Thấy Trần Đức bị dồn vào đường chết vẫn còn ngông cuồng như thế, Trần Tử Phi đột nhiên nhướng mày, bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua không còn ai dám khiêu khích hắn ta như thế?

“Nếu mày đã nóng lòng muốn chết, thì bây giờ tao sẽ cho mày toại nguyện!”

Giọng hẳn ta đầy âm u, lạnh lẽo.

Lời vừa mới dứt.

Hân ta lại ra tay!

“Xoẹt xoẹt!”

Hai luồng kiếm quang hiện lên, soi sáng tứ phương, hóa thành hai luồng sáng. Hệt như cửu Thiên Ngân Tinh giáng thế, bao trùm lấy cả màn trời, nhâm thẳng vào Trần Đức.

“Đến đây đi!’

Mặt Trần Đức đầy tàn nhẳn, Tự Tại Thần Ma Thân lại được thi triển, gió thổi mây phun, cơ thể chìm vào hai màu trâng đen.

“Keng!”

Độc Cô Huyên cũng cứ động, thanh trọng kiếm như cột chống trời, hơi thở lạnh giá khiến không gian trớ nén lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

“Hòm nay lão Béo này sẽ chém chết ranh con này!”

Sâc mặt Tu La Tử trở nẽn độc ác, cất đi vẻ cà lơ phất phơ, trên đâu toát ra làn sương màu đen, sau đó hóa thành hồn thế, như oan hồn hiện thế.

“U hu!”

Giữa đất trời vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.

Chí trong nháy mắt…

Ba người vọt lẻn đối đầu với Trần Tứ Phi, không hề sợ hãi!

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên, hai bóng người từ đằng xa đạp không bay đến.

Trực tiếp lướt qua tất cá mọi người, mang theo luồng nguyên khí mạnh mẽ, như thiên thần hạ phàm.

“Phất Vân!”

Một cáy phất trần thiên mề bạch mã từ chân trời bay vụt tới, nhanh chóng trói chặt kiếm quang, cắn nát.

“Bút Phán Quan!”

Một nét mực tối đen rơi xuống, đáo qua kiếm quang, khiến nó rớt xuống.

Một giây sau, hai người một trái một phải từ xa đi tới, dấy lên một vầng sáng khổng lồ ngăn chặn hai phe đối chiến.

Cùng lúc đó, Thích Thiện cũng ra tay, gọi ra một cái chuông đồng khống lồ như ngọn núi rơi xuống, ngăn cách đôi bẽn.

“Ầm!”

Tiếng nổ thật lớn vang lên.

Đòn tấn công của cả bốn người đều được đỡ

lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK