Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là một đám nhu nhược, không ngờ lại chạy tới chồ viện trưởng. Có điều, các người tránh được lúc này, nhưng có tránh được một đời không? Toàn một đám rác rưới!”

“Người đâu, mấy người các người đứng đây canh giữ. 10 ngày sau, chấc viện trưởng sẽ không báo vệ họ nữa. Khi ấy, ngoài Âu Dã Thanh Vũ ra, còn lại đều tra tấn đến chết, không được nương tay!”, người thừa kế thế lực do Cổ Tinh Hoa để lại âm u nói: “Đế trả thù cho cậu Cổ!”

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày…

Bên trong Thiên Huyền Phong, sau ngày xảy ra

động tĩnh ấy thì hoàn toàn im ru, không còn xuất hiện bất cứ tiếng động nào nữa.

Nhìn thì như yên tĩnh, nhưng trên đỉnh Thiên Huyền Phong lạỉ đứng một người.

Đó là một ông lão râu tóc rối tung giống như một tên ãn mày!

Trên đính núi, mọl người đã sớm đi hết.

ông ta giống như một gốc cây, yên lặng đứng ở

đó.

Trên thực tế, ông ta đã đến đây được 2 3 ngày, chỉ là vẫn đứng Im ở đó, do Ngụy Vô Minh dưới chân núi vằn không phát hiện ra mà thôi.

Với thực lực của ông ta, chí cần Liễu Tông Nguyên không muốn xuất hiện thì chẳng ai trong Vô Song Môn có thể phát hiện ra minh: “10 ngày mà đã muốn đột phá? Thú vị…”

Liều Tông Nguyên cũng không có làm gì, chỉ là đứng sừng sững ở yên đó, tiếp tục chờ đợi.

Ông ta cũng muốn nhìn xem, phế nhân Trần Bát Hoang trong miệng mọi người có thể đột phá hay không.

Tuy chưa từng gặp, nhưng ông ta đã có chút tò mò về Trần Bát Hoang.

Ngụy Vô Minh canh giữ trước núl, lại qua ba ngày, bốn ngày, năm ngày…

Lão vẫn đứng im tại chỗ suốt sáu ngày, cứ mỗi một ngày trôi qua, áp lực và sự lo lẳng trong lòng lâo lại tăng lên một phần.

Đến sáng ngày thứ mười, từng bóng người dần dần xuất hiện dưới Thiên Huyền Phong trước sông

Tây Lưu.

Trình Kiếm Phong, Lảm Chấn Lôi, Bát Đại trưởng lão, các đệ tự Vô Song Môn, thậm chí là một số học sinh của nội viện cũng lần lượt đến nơi này.

Bọn họ có người đứng trên sông, đứng trên thuyền, con sông Tây Lưu yên ả lại trở nên ồn ào, nhốn nháo thêm một lần nữa.

“Chỉ còn mấy tiếng nữa là qua 10 ngày”, Đinh Nghỉ nhàn nhạt nói: “Viện trưởng, ha ha… ồng cảm thấy còn có hy vọng hả?”

Ngụy Vô Minh im lặng, đúng lè như thế, dù trước đó lão rất có lòng tin VỚI Trần Đức, nhưng sự tin tưởng ấy đã chậm rãi biến mất, rồi gần như bằng không trong 10 ngày qua.

Lão tu luyện võ học hơn hai trăm năm nên biết rõ một điều khi đột phá sẽ xảy ra động tĩnh!

Đừng nól đột phá đến Địa Tiên, dù là hồi xưa họ đột phá từ Linh Hải đến Kim Đan kỳ thôi thì xung quanh cũng sẽ xuất hiện tùng gợn sóng bàng linh khí mâi cho đến khi đột phá mới hết!

Còn Trần Bát Hoang thì sao? Không có bất cứ một động tĩnh nào!

Giống như… giống như là anh đã chết bên

trong, còn yên tĩnh hơn cả người chết nữa ấy chứ!

Đủ loại dấu hiệu cho thấy anh hoàn toàn không có đột phá và cũng sẽ không đột phá.

Đúng thế, một người ngay cả Linh Hải và Kim Đan cũng không có thì sao mà đột phá đến Địa Tiên được? Dựa vào cái gì đạt tới Địa Tiên? Lão cảm thấy mình thật sự già cả nên hồ đồ rồi!

“Môn chủ, tôi biết ông trọng tình trọng nghĩa, nhớ tình bạn cũ. Trần Bát Hoang đã giúp Trình sư huynh giết Lâu Vạn Xuân trả mối thù năm xưa, cũng coi như là người có ơn với Vô Song Môn chúng ta”, Nhạc Trường Phong lạnh nhạt nói.

“Nhưng, ơn tình không thế coi như cơm ăn. Nếu ông thật sự nế tình bạn cũ, không đành lòng ra tay thì có thể đi, để mấy ông lão chúng tôi bắt tay đánh chết cậu ta“.

“Cứ thế, cậu ta sẽ bị linh lực của chúng tôi nghiền thành tro. Đến lúc đó, ông không nhìn thấy thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK