Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chết đi cho tao!”

Bạch Lăng gầm lên một tiếng, sải bước lớn tiến lên, đích thân tiến về phía trước, đến trước người Trần Đức, một chưởng che lấp bầu trời giáng xuống, đánh cho anh thành hư vô, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn khốc: “Lần này phải chết rồi chứ?”

“Chết cái con mẹ mày!”

Nhưng liền sau đó, phía sau Bạch Lăng, trật tự thời gian nổi lên, Trần Đức lại xuất hiện, hồi phục như cũ.

“Tự Tại Thần Ma Công!”

Trần Đức quát lên, thần hồn tỏa ra hào quang như mặt trời chói chang, hai tay không ngừng ngưng tụ ấn quyết, từng đường vân bắt đầu vây quanh bàn tay của anh.

“Bát Hoang Ấn!”

Cách nhiều năm, Trân Đức lại sử dụng đến Bát Hoang Ấn, đây là ấn thứ tư mà năm đó anh thôi diễn ra dựa theo Nhân Vương Ấn, hàm chứa ý chí vô địch và lòng kiên trì của anh, bây giờ thi triển ra, đương nhiên không nhỏ yếu như uy lực ngày xưa, một ấn giáng xuống, giống như chèn ép trời đất.

“Muốn đánh thương tao hả? Kẻ ngốc nói mơ!”

Bạch Lăng xòe lòng bàn tay, đại chùy màu tím quay lại, một chùy tấn công Bát Hoang Ấn của Trần Đức, Trần Đức muốn dùng sức mạnh không gian và thời gian ngăn cản anh ta, đáng tiếc, Bạch Lăng đã có phòng bị, hoàn toàn không có tác dụng với anh ta.

Trong chớp mắt, chùy và ấn giao

đấu.

“Rắc rắc!”

Bát Hoang Ấn của Trần Đức tiêu tan như mây khói, khoảng cách cảnh giới giữa hai người rất lớn, vốn không phải cùng cấp độ, kết quả như vậy cũng rất bình thường.

“Trần Bát Hoang, tao phải xé xác mày!”, Bạch Lăng vung đại chùy muốn ra tay, nhưng bồng nhiên, cũng lúc với Bát Hoang Ấn vỡ nứt, lưng của anh ta truyền đến cơn đau dữ dội.

Có thể thấy rõ ràng, phía sau Bạch Lăng, một bóng hình khổng lồ gần bằng với Trần Đức lại có khí tức của thần và ma không biết xuất hiện từ lúc nào, anh đưa hai cánh tay tóm chặt cánh của Bạch Lăng.

Liền sau đó, giật mạnh!

“Phụt phụt!”

Đôi cánh của anh ta trực tiếp bị rút thẳng ra cùng xương vai!

Đó là Tư Tai Thần Ma Thân!

Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Đạo Thư, Hy Lăng cũng không kịp ra tay, bởi vì bọn họ hoàn toàn không ngờ Bạch Lăng sẽ chủ động xông đến, càng không ngờ anh ta sẽ bị thương lần nữa.

Trong phút chốc, hai người lại ra tay, hào hùng khí thế, chấn áp về phía Trần Đức.

‘Vù!

n

Huyền quang tỏa ra, không gian rung chuyển.

Nhưng lần này, bọn họ lại không tấn công trúng Trần Đức, ở đó như trống không, bóng hình Trần Đức sớm đã biến mất.

“Đáng chết!”

Cả người Bạch Lăng đều run rẩy, luận tuổi tác, anh ta cũng đã sống mười mấy vạn năm, mười mấy vạn năm này, anh ta chưa từng có ngày như hôm nay, chưa từng nhếch nhác như lúc này, hai cánh tay chị chém đứt, đôi cánh bị rút ra, máu tươi đầm đìa, có thể nói, thê thảm, khó coi, vô cùng mất mặt, khuôn mặt anh ta méo mó, co giật, cũng không còn giữ được vẻ cao cao tại thượng và thản nhiên như trước đó.

Sắc mặt của Hy Lăng, Đạo Thư cũng khó coi đến muốn chết.

Bởi vì, bọn họ phát hiện, Trần Đức… lại giết mãi mà không chết!

Theo lý, ba người họ đã giết chết Trần Đức hai lần!

Hai lần đó, đều là giết chết anh rất chân thực, bọn họ có thể phát hiện được, thần hồn và thần thức của Trần Bát Hoang đã biến mất, tiêu tan!

Nhưng mỗi lần, khi bọn họ cho rằng Trần Đức đã chết, thì anh đều xuất hiện trớ lại!

Cho dù là ba người bọn họ, nhất thời cũng khó mà hiểu được là chuyện gì.

Phía xa, một hơn trăm cường giả cấp tôn bị ngăn cách ở thế giới khác sớm đã không thốt ra lời, chìm vào tĩnh lặng, trên trán tất cả đều toát mồ hôi lạnh.

Bạch Lăng, lại bị thương lần nữa!

Sau khi hai cánh tay, đôi cánh bị hủy, cũng không thể mọc lại nữa!

Vốn dĩ, chuyện trước đó đã đủ đả kích bọn họ, bọn họ cho rằng chỉ là vì Bạch Lăng sơ suất, sẽ không xuất hiện lần thứ hai, nhưng bây giờ…

Đã không thể dùng lời nói để hình dung sự chấn hãi của bọn họ, người nào cũng như đổ xi măng, hóa thành tượng, không nhúc nhích nổi.

Cùng lúc đó, ở một hướng khác.

“Ha ha, Bạch Lăng, mày, cũng chỉ vậy mà thôi!”, Trần Đức xuất hiện trở lại, cất lời chế nhạo, lung lay tâm thái của Bạch Lăng: “Ba vị thần các người chỉ vậy thôi hả? Ngay cả một phế vật như tôi cũng không giải quyết được, còn tự xưng là thần?”

“Trần Bát Hoang!”

Bạch Lăng nắm chặt đại chùy màu tím trong tay, lập tức vung ra muốn tấn công giết Trần Đức.

Nhưng lại giáng xuống hư không!

Đại chùy giáng xuống, Trần Đức như một người trong suốt, sức mạnh đáng sợ cuồng bạo vô tận từ trên người anh xuyên qua, anh, không bị làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK