Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói bên trong có ‘khí’ mới?”, Trần Đức hỏi.

“Không sai”.

Hiên Viên Liệt gật đầu: “Quả thật đã tìm ra ‘khí’ mới tồn tại, chỉ là… vằn chưa xác định có thể tu luyện hay không”.

Thời gian từng giây từng phút trôi

qua,

Ngoài giới hạn,

Những núi lớn, dòng suối, từng món thiên tài địa bảo đã bị mấy trăm ngàn tu sĩ nhố gần hết, ngoại giới không ngừng có người tập trung qua đây, cảnh giới thấp nhất cũng là một vài tu sĩ trên cấp Thiên, có thế nói chính là cường giả đã hội tụ, không đến một canh giờ, trong chu vỉ ngàn dặm đã có trên một triệu người!

Nhưng,

Ngoại trừ cường giả trên cấp Tôn hoặc có cường giả cấp Tôn chỉ huy, không ai dám vừa qua đường giới hạn kia!

Vượt qua,

Tương đương với chết!

Ngoài cung điện kim loại, tất cả mọi người đều đang đợỉ.

Một phút, hai phút, mười phút, nửa canh giờ, hai canh giờ,…

“Gào!”

Bất thình lình,

Một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc vang lên, ngay sau đó phía chân trời có một con kỳ lân khổng lồ đang phóng nhanh về phía này, chân đạp mây, tốc độ nhanh đến không gì sánh kịp, trong nháy mắt đẽ xuất hiện trẽn bầu trời!

Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb tamlinh247.com.vn

“Mẹ kiếp, chuyện náo nhiệt như vậy mà không gọi tôi?”

Lời vừa dứt,

Kỳ lân đã đạp không xuống, hóa thành hình thái người khoác áo dài nhiều màu sắc, tóc tím tung bay, cực kỳ đỏm dáng, trực tiếp rơi xuống bên cạnh Trần Đức: “Nhóc Trần, quay về cũng không chào hỏi!”

“Lão Yêu Hoàng?!”

Nhìn thấy ông ta, Trần Đức nhếch miệng cười cao hứng, anh đã không cười nhiều năm nay rồi, năm đó anh và đám người nhà họ Trần đánh một trận, bất đắc dĩ cẳt rời hoàn toàn Tiếu Thiên Địa, đày bọn họ vào trong hư không vô tận.

Khi đó, ngay cả Trần Đức cũng không biết Tiểu Thiên Địa của anh đã cắm rề ở nơi nào.

Hôm nay,

Nhìn thấy Thiên Yêu Hoàng, cuối cùng anh đã yên tâm!

ít nhất các cô gái của anh cũng không sao!

“Đừng kêu loạn, tôi già lắm sao?”, Lão Yêu Hoàng phất phất sợ tóc màu tím, cao hứng nói,

“Nhóc Trần, nếu không không nhìn thấy tin tức trong không gian Đại Thiên, không biết cậu đã quay về rồi, quay về cũng không báo tôi một tiếng, mấy năm nay cậu khiến chúng tỏi tìm cực khố quá, còn tường rằng sau trận chiến nhóc con cậu đã chết rồi!”

Giọng Thiên Yêu Hoàng rất lớn,

Thu hút rất nhiều cường giả chú ý, bọn họ rất bất mãn, trước khi ông ta tới, nơi này vẫn yẻn tĩnh, cho dù có người nói chuyện cũng nhỏ tiếng, hoặc dùng thần hồn trao đối, duy chỉ có Thiên Yêu Hoàng sợ có người không chú ý đến ông ta, nên giọng cực lớn.

“Nhìn, nhìn cái gì thế?”, Lão Yêu Hoàng trừng mắt nhìn về phía mấy người đó: “ông đây cả đời phóng đãng yêu tự do, không phục thì đến cắn tôi đi, lũ ngốc!”

Mọi người: ,ẳ..y

“Lão Yêu Hoàng, các cô ấy vẩn khỏe chứ…”, Trần Đức dùng thần hồn truyền âm, hỏi.

“Yên tâm, những người phụ nữ của cậu vẫn khỏe, hôm nay đang tu luyện trong tộc Kỳ Lân của tôi, đề thăng rất lớn”, Thiên Yêu Hoàng cũng đã im lặng, dùng thần thức truyền âm: “Vốn dĩ tôi không chuấn bị đến đảy náo loạn, nghe thấy tin tức của cậu, lo lắng cậu xảy ra chuyện mới chạy qua, sao hả, nhóc Trần, có phải có dự định gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK