Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thật đúng là như vậy!

Trong toàn bộ quá trình, Trần Đức không sứ dụng bất kỳ chiêu thức nào ngoại trừ hai ngón tay đó!

“Cùng tôi chơi kiếm phải không?”, mọi người còn đang ngấn ngơ, Trần Đức lại lên tiếng, từng bước đi tới trước mặt Lương Vĩnh Thanh.

Anh bước một bước, tim của Lương Vĩnh Thanh lại đập lên dữ dội, sự kiêu căng, ngạo mạn, cậy thế ức hiếp người khác trước đây hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt hần, chỉ còn lại sự hoảng hốt, sợ hãi, thù hận.

Hẳn không nói một lời, cơ thế run lẩy bẩy, khí tức bất an và chết chóc bao trùm lấy hắn.

Lương Vĩnh Thanh dám châc chí cần Trần Đức muốn, bất cứ lúc nào cũng có thế lấy mạng hán!

“Chơi kiếm, anh vẫn chưa đủ tư cách!”, Trần Đức nhìn xuống Lương Vĩnh Thanh, ngón trò và ngón giữa tạo thành kiếm, khẽ giơ lên trên, ngay sau đó, keng keng keng!

Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh kiếm rời khỏi vó đột ngột vang lên, cá đính núi, tất cả binh khí dùng kiếm tu luyện giống như đều được triệu hồi, rời khỏi vỏ, bay lẽn trời cao.

Kiếm nhẹ, kiếm nặng, trường kiếm, đoản kiếm, kiếm sắt, kiếm gỗ…

Hàng ngàn thanh kiếm phóng thẳng lên trời, sau đó, giống như mưa, nhanh chóng rơi xuống!

Giây tiếp theo, hết thanh kiếm này đến thanh kiếm khác lần lượt rơi xuống, rơi vào Thiên Linh Cái của Lương Vĩnh Thanh một cách chính xác và hoàn hảo.

Xì xì xì!

Xì xì xì!

Một kiếm lại một kiếm, kiếm này nối tiếp kiếm kia, Lương Vĩnh Thanh giống như tấm bia, bị xuyên

thủng hết lần này đến lần khác, khi thanh kiếm cuối cùng rơi xuống, hắn đã hoàn toàn biến thành một mảng sương máu!

Có thế thấy, nơi thi thế hắn tiêu tan cắm một thanh kiếm, đó là thanh kiếm cuối cùng, hàng ngàn thanh kiếm khác giống như một đường thẳng tương liên, sớm đã chìm vào sâu trong lòng đất!

Cảnh tượng này một lần nữa khiến mọi người kinh hãi, chết…chết rồi?

Lương Vĩnh Thanh thế lực nhị phấm, Lương Vĩnh Thanh thất tông chủ của Ngân Nguyệt Tông cứ như vậy mà chết?

Trong toàn bộ quá trình, thậm chí còn không có cơ hội đánh trả, nói chuyện!

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn đến Trần Đức đều đã hoàn toàn thay đối, cảm thấy vô cùng kính nế, sợ hãi.

Đặc biệt là những người đã nói những lời chế giều trước đó, da đầu càng tê dại, hận không thể tìm một lồ nẻ chui xuống!

Phía sau Trần Đức, Chu Tư Linh, người mà Lương Vĩnh Thanh theo đuổi, cơ thể thẳng tắp, cứng đờ, nhưng cô ta không nói gì cả.

Có thế khiến Lương Vĩnh Thanh không quan tâm đến thân phận, địa vị tôn thờ cô ta, đương nhiên không phải không có lí do, anh họ của cỏ ta sớm đã gia nhập học viện Thánh Phong, hơn nữa, thực lực rất mạnh.

Cô ta tin còn mạnh hơn Trần Bát Hoang.

Vì vậy, cô không cần phải sợ hãi, thật ra cô ta chưa bao giờ đế ý đến kẻ rác rưởi như Lương Vĩnh Thanh.

“Tiền bối, bảy giờ có thể đăng ký được chưa?”, không thèm quan tâm đến sự chấn động, im lặng của xung quanh, Trần Đức lại đến chỗ tuyến sinh, bình tĩnh hỏi ông lão trước mặt.

“À… có thể, có thể, đương nhiên là có thể!”, ông lão hoàn hòn sau cú sốc, gật đầu như gà mố thóc.

Trần Bát Hoang như này mà không được, thì ai mới được chứ?

Sau đó, ông ta chuấn bị đặt bút viết.

“Đợi đã!”

Đúng vào lúc này, một giọng nói mang theo linh khí cuộn trào, ngăn cản ông ta đặt bút viết.

Là trướng lão Phong!

Sắc mặt ông ta đỏ bừng, bước nhanh tới trước mặt Trần Đức: “Trần Bát Hoang, tối là Phong Vô Kỵ, thập bát trưởng lão của học viện Thánh Phong!”

“Tôi biết”, Trần Đức lạnh lùng, có chút không kiên nhẵn: “Lại có chuyện gì nữa?”

“Trần Bát Hoang, cậu không cần phái đi sát hạch nữa, tôi, Phong Vô Kỵ sẵn lòng trực tiếp thu nhận cậu làm đồ đệ!”, trưởng lão Phong nhìn chầm chằm vào Trần Đức, sâu trong mât hiện lên một chút kinh hãi, chấn động, không thế tin được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK