Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người đó đều là người ủng hộ Lục Thư Tuyết, họ không muốn đi theo Lục Lâm Khai, nên bị đối phương dùng kế bắt được, mới rơi vào kết quả như bây giờ.

“Cô ba, chú tư, cô út…”

Lục Thư Tuyết nhìn thấy họ, khóe mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt đong đầy nơi khóe mi, đang đinh chạy tới.

Có điều, lại bị Lục Lâm Khai ngăn lại, đắc ý nói: “Thư Tuyết, cô cảm thấy tôi nói đúng không? Có một số lời, vẫn đừng nên nói sớm quá”.

“Lục Lâm Khai!”, Lục Thư Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc thì ông muốn thế nào!”

“Tôi muốn thế nào? Ha ha!”

Lục Lâm Khai không chút che lấp, mặt mày dữ tợn nói: “Tôi muốn làm gia chủ nhà họ Lục, muốn đi theo nhà họ Chương, theo cậu Chương, muốn cô trở thành người phụ nữ của Chương Hằng và tự động cởi sạch bò lên giường cậu

ạ’ I II

ấy!

“Người đâu!”

Lục Lâm Khai đắc ý hô: “Đi dọn dẹp phòng thánh nhân của nhà họ Lục cho sạch sẽ để tiếp đón cậu Chương đi nào!”

Cái gì?

Lục Thư Tuyết cực kỳ tức giận!

Phòng thánh nhân!

Đó từng là phòng của bố mẹ cô ta!

Lục Lâm Khai làm vậy là đang sỉ nhục mình!

“Lục Lâm Khai, ông đừng có quá đáng!”, Lục Thư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, móng tay đâm sâu vào da thịt, truyền đến một cơn đau thấu tim, nhưng cô ta lại như không cảm giác được gì.

“Quá đáng? Tôi quá đáng đấy thì sao?”, Lục Lâm Khai không chút sợ hãi, chẳng thèm che giấu vẻ giả dối trên mặt: “Nếu cô muốn lấy mạng tôi thì cứ làm theo lời cậu Chương đi đến trước mặt, cố gắng làm cậu ấy vui đi, chưa biết chừng cậu ấy sẽ giết tôi giúp cô đấy?”

Lục Thư Tuyết nhìn chằm chằm Lục Lâm Khai, đỏ mắt nói: “Nếu tôi nói không thì sao?”

“Không?”

Khóe miệng Lục Lâm Khai nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, lớn tiếng nói: “Lục Thư Tuyết, cô có nhìn thấy không vậy? Kia đều là người ủng hộ cô, họ vì cô mới trở thành tù nhân và có dáng vẻ như giờ”.

“Giờ, Lục Thư Tuyết, tôi ra lệnh cho cô, côi từng món đồ trên người ra. Nếu cô không chịu, vậy thì…”

Lục Lâm Khai giơ tay lên, ngay sau

đó…

“Á!”

Một tiếng hét thảm chợt vang lên, Lục Lương Thần vung roi lên, trực tiếp quấn chặt một người đàn ông, đầu roi sắc bén đâm thẳng vào cổ làm anh ta chết ngay tại chỗ.

Trong đại sảnh, Chương Hằng mặt đầy chế nhạo ngồi trên vị trí gia chủ vừa uống trà vừa nhìn xem trò hay. Dường như mọi thứ đều không liên quan đến hắn ta, cứ lẳng lặng ngồi nhìn, khá là hài lòng với hành động của Lục Lâm Khai.

“Người thân, người ủng hộ của cô sẽ có kết quả như thế đó. Giờ… số phận của họ đều nằm trong tay cô”, Lục Lâm Khai híp mắt lại, nhìn chằm chằm Lục Thư Tuyết nói.

Sắc mặt Lục Thư Tuyết trắng bệch, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Cô ta đang giãy dụa.

Từ khi sinh ra tới nay, tấm thân trong sạch, trắng ngần như ngọc của mình đã bị người làm nhục như vậy bao giờ?

Nhưng giờ, tính mạng của mấy chục người lại phụ thuộc vào một suy nghĩ của mình!

Cô ta… phải làm thế nào đây?

Lục Lâm Khai cũng không cho Lục Thư Tuyết thời gian suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Nếu cô đã không muốn, vậy thì…”

Ông ta còn chưa nói xong, Lục Lương Thần đã lại bắt thêm một người!

Lần này, là một bé gái trông chỉ có 5

tuổi.

Lục Lương Thần trực tiếp giật cô bé từ trong tay bố mẹ mình, cô bé òa khóc, nước mắt rơi như mưa, hết sức sợ hãi, khóc huhu.

“Cô bé đáng yêu làm sao, trông cũng có vài nét giống cô hồi trước đó chứ. À đúng rồi…”, Lục Lâm Khai âm u nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô bé là con gái của em trai bố cô nhỉ? Giống cô cũng bình thường thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK