Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trương Thiên Dương tiễn những vị quan chức nhà nước xong, ông ta lập tức đến bên cạnh Trần Đức, cung kính nói: “Cậu Trần, thực xin lỗi, hôm nay bận quá, phải chăm sóc những vị lãnh đạo kia”.

“Không sao, tôi có thể hiểu được”, Trần Đức mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Khải bảo anh ta gửi số tài khoản ngân hàng.

Mặc dù Lâm Khải không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nghe Trần Đức bảo vậy thì lập tức làm theo.

“Trương Thiên Dương, lát nữa ông bảo người chuyến số tiền nhận được từ phiên đấu giá Thanh Hà Thượng Đồ vào thẻ ngân hàng này”, Trần Đức gửi bức ảnh cho Trương Thiên Dương qua tin nhắn.

“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy”.

Hiệu quả công việc của Trương Thiên Dương cực kỳ cao, đích thân xử lý cho Trần Đức, chưa đầy năm phút tiền đã vào tài khoản của Lâm Khải.

Mười giây sau.

Điện thoại di động của Trần Đức vang lên, anh nghe máy, giọng nói của Lâm Khải bỗng nhiên vang lên: “Anh Bát Hoang…vừa rồi tôi, tôi đã nhận được hơn…ba…ba…ba tỷ, anh…”

“Đừng lo, đó là tiền của anh, còn nhớ bức tranh lần trước anh đưa cho tôi không, tôi đã bán nó rồi”, không đợi Lâm Khải nói hết câu, Trần Đức đã giải thích: “Từ nay trở đi, số tiền đó là của anh”.

“Chuyện…chuyện này…”

Rõ ràng Lâm Khải vẫn còn đang bàng hoàng chưa tỉnh lại, nói lắp bắp, anh ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cứ như vậy mà sống đến bây giờ, đừng nói là hơn ba tỷ, ngay cả hơn ba triệu tệ anh ta cũng chưa từng thấy nó có hình dáng thế nào.

Lúc này anh ta thật sự không thể nói nên lời.

Vì vậy, Trần Đức không đợi anh ta nói xong mà đã cúp điện thoại, để đối phương từ từ thích ứng sự thực này.

“Cậu Trần, viên đá đó, đợi sau khi bữa tiệc giao lưu kết thúc, tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu”, Trương Thiên Dương nói.

“Bữa tiệc giao lưu…”, nói thật, anh không muốn tham gia bữa tiệc giao lưu của những doanh nhân này.

“Đúng vậy, tôi đã đặt một phòng VIP và hẹn người nhà họ Hồ. Tôi nghe Quan Hổ nói bọn họ muốn chống đối cậu và dược phẩm Thiên Vũ. Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với Hồ Thái Minh”, Trương Thiên Dương tức giận nói: “Nếu không, ông ta thật sự cho rằng Trương Thiên Dương tôi không tồn tại!”

“Không cần đâu, ông bảo ai đó đưa linh thạch qua đây, người họ Hồ… bây giờ tôi sẽ giải quyết, cho tôi một phút”.

Trần Đức nhẹ nhàng nói.

Sau đó, không đợi Trương Thiên Dương lên tiếng, bọn họ đã đi về phía Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa.

Lúc này, trong hội trường, hầu như tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại mười mấy hai mươi người, Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa vẫn chưa rời đi, ngồi ở chỗ cũ.

Dường như là đang cố ý chờ Trần

Đức!

Nhìn thấy Trần Đức đến gần, Hồ Thái Minh nói: “Đại sư Khống, hẳn đến đây rồi, trông có vẻ không có ý gì tốt

“Haha, gan của thằng nhóc khốn kiếp này không nhỏ. Tôi còn chưa tìm hắn mà hắn đã tìm đến tận nơi rồi”, vẻ hưng phấn, khát máu và kiêu ngạo lóe lên trong mắt Khổng Hoằng Nghĩa.

Đây là lần đầu tiên ông ta đến thành phố Tân!

Vừa đến đẵ bị Trần Đức gài bẫy mất năm trăm triệu!

Năm trăm triệu không nhiều, nhưng lại khiến ông ta cực kỳ mất mặt!

Phải biết rằng, ông ta là một võ giả!

Hơn nữa còn là võ giả cấp đại sư, trên toàn thế giới võ giả như ông ta cũng chẳng được mấy người!

Một tên nhóc tạp chủng lại dám gài bẫy ông ta!

“Gia chủ Hồ, ông muốn hắn chết như thế nào, nói với tôi, tôi có thể cố gắng khiến ông hài lòng, không để tiền của ông tiêu một cách lãng phí”, khi Trần Đức đang đi đến ngày càng gần, Khổng Hoằng Nghĩa kích động đến nỗi suýt run lên, suýt nhịn không được mà ra tay, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK