Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Bát Hoang, ha ha… Lấy được nhiều bảo vật quá nhỉ”, Trần Vạn Chi cười lạnh: “Còn chưa chịu lấy ra dâng lên đây, nói không chừng bọn tao vui vẻ lại cho mày quay về nhà họ Trần, cho mày đoàn tụ với con gái mày!”

“Trần Bát Hoang, mau thả bọn tao ra ngoài, nếu không con gái mày chắc chắn sẽ chết!”

“Trần Bát Hoang, cái loại tạp chủng như mày muốn cướp đồ của bọn tao, muốn giết bọn tao lắm mà? Có gan thì tới đây, mẹ nó thứ đê hèn, hèn hạ hệt như thằng bố của mày vậy!”

Trần Vạn Chi cùng với hai Đại Tôn kia trực tiếp lên tiếng sỉ nhục Trần Đức, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh, đầy vẻ độc ác và hèn mọn, như muốn giẫm nát anh dưới chân, có cảm giác hào hứng và kích động đến lạ.

“Trần Bát Hoang, mày mau thả bọn tao ra ngoài thì còn dễ thương lượng, nếu không thì mày tự đi mà gánh lấy hậu quả!”, Trần Dược lạnh lùng nói, bấy giờ, ông ta cũng lấy lại vẻ cao cao tại thượng, dáng vẻ của kẻ bề trên.

“Thương lượng hả, thương lượng cái rắm ấy! Trần Bát Hoang, mày mau thả bọn tao ra ngoài, sau đó ba bước quỳ xuống dập đầu đi tới nhà họ Trần, cầu xin nhà họ Trần thả người!”, mặt Trần Vạn Chi đầy âm u: “Mẹ nó thứ con hoang, mày tướng mày là Hoang Thiên Vương thật đấy hả? Đừng quên rằng trên người mày chảy dòng máu của nhà họ Trần, gia tộc muốn giết mày thì sẽ giết mày!”

“Lũ các người, nói xong cả chưa?” Lúc này.

Ánh mắt Trần Đức bỗng nhiên tập trung nhìn Trần Dược và Trần Vạn Chi.

Cùng lúc đó.

Sát ý như những mũi ngọn tỏa ra từ trên người anh, hướng về phía năm người nhà họ Trần.

Nhất thời.

Năm người Trần Dược, Trần Vạn Chi, Trần An Nguyệt như rơi vào hầm băng, như bị thần chết nhìn chằm chằm, không thể kiềm lòng được lạnh run, sắc mặt cũng trở nên khó coi như người chết!

“Trần Bát Hoang, mày làm thế là sao, mày dám lộ cả sát ý hả?”, mặt mũi Trần Vạn Chi méo mó, quát lớn: “Mày, không muốn con gái mình được sống nữa rồi đúng…”

Trần Vạn Chi còn chưa nói hết lời.

Đầu, đã rơi xuống đất!

Trong tay Trần Đức đã ngưng tụ ra một thanh kiếm, mà bấy giờ thanh kiếm đó lại đang lấy máu, chính là máu của Trần Vạn Chi!

Cảnh tượng đó.

Khiến bốn người còn lại vẫn còn muốn nói gì đó lập tức câm miệng, chẳng dám ho he lấy một chữ.

Tâm niệm Trần Đức chợt hiện.

Ngay sau đó.

Trần Vạn Chi sống lại!

Chẳng qua.

Lần này sắc mặt hắn trắng bệch như xác chết, không dám nhiều lời thêm một chữ.

Lúc nãy, lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay hắn cảm nhận được mùi vị của tử vong, cảm giác đó là thứ hắn không muốn thử thêm một lần nào nữa!

“Có biết tại sao tôi lại để cho các người đứng một bên chờ hay không?”, lúc này, Trần Đức mới thản nhiên mở miệng.

“Tại… Tại sao?”, theo bản năng, Trần Dược hỏi.

“Trần Vạn Chi…”, Trần Đức cười lạnh lẽo, nụ cười đó còn giống ma quỷ hơn cả tu la: “Đúng, các người đã đoán rất đúng! Tôi, cực kỳ đế tâm đến con gái mình, tuy đến tận ngày hôm nay tôi vẫn chưa từng nhìn thấy con bé, nhưng từ khoảnh khắc nó được sinh ra thì đã trở thành thịt trên đầu quả tim, là bảo bối tôi nâng niu trong tay, là người mà Trần Bát Hoang tôi quan tâm nhất!”

“Nhưng, các người ngàn lần, vạn lần không nên bắt con bé, lại càng không nên dùng con bé để uy hiếp tôi!”

“Tôi biết mình và nhà họ Trần vẫn còn chảy chung một dòng máu, nên đến ngày hôm nay, tuy đã giết khá nhiều người nhà họ Trần nhưng chưa từng muốn đối phó với các người một cách nghiêm túc. Thế mà hôm nay, xin chúc mừng, các người đã thành công khiến tôi phải thay đổi suy nghĩ!”

Trần Đức vừa nói đến đó.

Chẳng hiểu tại sao.

Cả năm người Trần Dược, Trần Vạn Chi, Trần An Nguyệt đều bất giác rùng mình một cái, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng hốt và không thể tin được.

“Trần Bát Hoang, mày… Mày muốn làm gì?”, da đầu Trần Dược run lên, lưng bắt đầu cảm thấy lạnh toát.

“Các là các người cũng đoán được cả rồi”.

Trần Đức hít một hơi thật sâu.

Sau đó.

Anh thốt ra sáu chữ.

“Tôi, muốn diệt nhà họ Trần!”

Tuy năm người nhà họ Trần đều đoán được kết quả đó, nhưng khi những từ đó chính thức được thốt ra từ miệng Trần Đức, thì năm người họ vẫn tái hết cả mặt, lòng đầy sợ hãi, kinh hoàng đến mức không gì so sánh được!

“Trần Bát Hoang, nói thế nào nhà họ Trần cũng là thế lực viễn cổ, không phải thứ mày nói diệt là diệt được. Hơn nữa, nhà họ Trần còn có thần quốc Vĩnh Hằng bảo vệ, mày có thể diệt được không?”, sau một thoáng yên lặng, Trần Dược nhỏ giọng quát: “Dám diệt nhà họ Trần thì mày chắc chẳn phải chết”.

Thế hả?

«I

Trần Đức nở nụ cười:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK