Miêu Tiểu Thanh chậm rãi giới thiệu:
“Đồng thời đây cũng là vật phẩm đặc biệt nhất trong buổi đấu giá hôm nay. Giá khởi điếm chỉ một trăm ngàn tệ, mỗi lần tăng giá không được dưới năm mươi ngàn tệ”.
“Không biết là vật gì? Thì là đá thôi chứ là gì?”
“Đúng thế, đưa một viên đá lên đấu giá, thực sự là quá nực cười”.
“Có điều viên đá đó cũng khá đẹp đấy”.
“Nói không chừng là bảo vật gì thì sao?”
“Có bảo vật gì mà chuyên gia giám định bảo vật không thể xác định được?”
Miêu Tiểu Thanh giới thiệu rất khéo léo, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây không ngốc, bọn họ có thể trực tiếp nghe được hàm ý trong đó, nói một cách đơn giản là không biết vật này là gì, có thể là một viên đá bình thường, cũng có thể là một bảo vật.
Nhưng…
Khả năng là bảo vật không lớn.
Dù giá khởi điểm chỉ một trăm ngàn tệ, nhưng hội trường cũng im lặng hồi lâu vì không có ai nâng giá cả, rất lâu sau, một doanh nhân mới giơ tấm biển lên với tâm lý đánh bạc:
“Một trăm năm mươi ngàn”.
Trần Đức khá bất ngờ trước tình huống này, anh liếc nhìn số ít võ giả có mặt ở đây và Khổng Hoằng Nghĩa đang ngồi bên cạnh gia chủ nhà họ Hồ, thấy bọn họ đều không có động tĩnh gì cả.
“Là không nhìn ra hay là không cảm nhận được khí tức của linh lực bên trong?”
Để không thu hút sự chú ý, Trần Đức không ra giá ngay mà đợi thêm một lúc, sau khi giá được nâng lên hai trăm năm mươi ngàn anh mới tham gia.
Ba trăm ngàn!
Trần Đức vừa nâng biển lên, các ông trùm trong giới kinh doanh và các nhân vật tai to mặt lớn đều vô cùng thích thú nhìn về phía Khổng Hoằng Nghĩa, muốn xem liệu ông ta có nâng giá theo hay không.
“Còn muốn gài bẫy tao? Trần Bát Hoang, mẹ nó mày thực sự tưởng tao ngu à?”
Sắc mặt của Khổng Hoằng Nghĩa cực kỹ khó coi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý đến Trần Bát Hoang, một hòn đá vụn ba trăm ngàn tệ, nếu ông ta còn đấu giá theo thì lại bị người ta mắng ngu à.
Sau khi Trần Đức nâng giá lên ba trăm ngàn tệ, không có ai trong hội trường tiếp tục tăng theo, nhiều người cho rằng giá này có hơi cao, dù sao cũng chỉ là một hòn đá vụn mà thôi.
Trong lòng Trần Đức khá căng thẳng, thực sự không muốn có người nâng giá với mình, một khi liên tục tăng giá thì rất dễ bị người khác phát hiện đầu mối, đến lúc đó giá sẽ tăng cực kỳ cao, muốn có được nó, chỉ sợ sẽ phải trả giá rất đắt.
May quá, vận khí không tệ, dưới tâm trạng hơi lo lắng của Trần Đức, không có ai trong hội trường tiếp tục tăng giá, cuối cùng Miêu Tiểu Thanh cũng gõ búa xuống, đấu giá thành công ba trăm ngàn.
Một thanh niên nói: “Thật sự tiêu ba trăm ngàn mua một hòn đá, bó tay với tên này luôn”.
“Con thì hiếu cái gì, ba trăm ngàn có thể nói là đáng giá, cũng có thể nói là không đáng, không đáng ở chỗ thực sự chỉ mua một hòn đá, đáng ở chỗ không bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền thông đưa tin”, một ông trùm kinh doanh đáp.
“Bố, tại sao lại thế ạ?”, cậu thanh niên hỏi.
tại đây có hình