Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong giọng nói tinh nghịch mang theo mùi vị khiêu khích, giống như đang so sánh với Hoa Linh Vy, khoe khoang với cô ta rằng mình có tiền và lợi hại hơn cô ta nhiều.

“Cô có tiền như vậy, sớm biết thì đã để một mình cô đặt cược rồi, hiệu suất lỗ một đền năm ngàn, cô cũng không lo lẳng nhà cái có thể đền nổi không”, Hoa Linh Vy hừ một tiếng, trong giọng nói có chút oan ức.

Rõ ràng là cõ ta đang giúp đỡ Trần Bát Hoang, ai biết được bảy giờ lại nhảy ra một cô gái dung mạo kém hơn và có tiền hơn cả mình. “Anh Bát Hoang, mau nhìn đi, cô ta ghen rồi”, Hồng Y mang vẻ dí dỏm, cô ta cười hẳc hắc nói.

Tranh đấu giữa hai người phụ nữ làm Trần Đức mặt đen sì, không nói nên lời…

Nhưng,

Anh không ngờ Hoa Lỉnh Vy sẽ ghen…

Thời gian hai người tiếp xúc ngắn như vậy, chẳng lẽ cô ta đã rung động với anh? Quả thật khiến người ta không dám tin nối.

“Mặc kệ cô nói gì, hai người từ từ nói chuyện, tôi đi đây”, Hoa Lỉnh Vy nhàn nhạt đế lại một câu, cô ta đưa phiếu đối thưởng năm trăm ngàn tiền Thông Thiên cho Trần Đức, sau đó xoay người rời đi,

Không ai phát hiện ra, lúc cõ ta xoay người, gương mặt xinh đẹp dưới khăn che mặt đã chuyển sang màu đỏ hồng, đỏ từ tai đến xương quai xanh, nhịp tim thì đập thình thịch thình thịch.

“Đây là cảm giác rung động sao? Chẳng lẽ… mình thật sự thích anh ta?”, Hoa Linh Vy khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thầm nói trong lòng.

Trần Đức nhức đầu một trận, anh không ngờ hai người phụ nữ lại tranh giành ghen tuông. Loại người kiêu ngạo như Hoa Linh Vy mà lại rung động với anh sao?

Mặc kệ Hoa Linh Vy có rung động hay không, dù sao Trần Đức cũng không có cảm giác gì, anh đã gặp qua quá nhiều người đẹp, ngủ cùng cực phẩm còn nhiều hơn, muốn anh rung động thì rất khó.

Chí ít bây giờ Hoa Linh Vy không khiến anh rung động.

Đoạn Nguyên ở bên cạnh nhìn đến trợn tròn mắt, trong mắt anh ta toàn vẻ hâm mộ, mặc dù anh ta là đạo sĩ, nhưng… cũng cần phụ nữ!

Sao không có tiên nữ nào như vậy thích anh ta chứ?

“Mời những vị thiên tài và yêu nghiệt đến từ các giới tham gia sát hạch đi về quảng trường trước tháp Linh Thú, đứng theo dấu hiệu trên mặt đất, chờ đợi sát hạch”.

Lúc này, một giọng nói cực kỳ khí thế truyền ra, đám người nhốn nháo một hồi, hơn ba ngàn đệ tử tham dự sát hạch rối rít đi về phía tháp Linh Thú.

“Anh Bát Hoang, anh nhất định phải cố gắng lên, đừng khiến tôi thất vọng”, Hồng Y cười khanh khách, nói xong liền đưa phiếu đối thưởng cho Trần Đức: “Còn nữa, anh cầm cái này đi, nếu thắng rồi nhất định phải đi lĩnh thưởng, lúc tôi đặt cược anh, lão già kia còn cười nhạo tôi một hồi”.

Hồng Y cố tình dúi vào tay Trần Đức phiếu đổi thưởng, sau đó xoay người rời đi, cô ta vừa mới đi chưa được mấy bước thì có người tiến lên bắt chuyện,

Nhưng,

Cô ta vốn không đế ý đến người khác, chí lạnh lùng hừ một tiếng, con dao găm trong tay xuất hiện, đột nhiên hạ xuống trước mi tâm người đó, cô ta lạnh lùng nói: “Anh có chắc muốn quen tôi không?”

Tu sĩ kia sững tại chỗ, liên tục lắc đầu.

Lúc này Hồng Y mới cất dao găm.

Thì ra,

Mặt đáng yêu của cô ta không phải ai cũng có thể thấy.

Trần Đức cũng không chú ý đến cảnh đó, anh và Đoạn Nguyên đi cùng nhau đi thẳng đến quảng trường trước tháp Linh Thú.

Trên sân quảng trường đã vẽ xong vòng tròn từ trước, sắp xếp người của các giới lớn ớ các vị trí khác nhau.

Địa cầu chỉ có một mình Trần Đức.

Vì vậy,

So sánh ra thì thật cô đơn và nhỏ bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK