Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ờ đảo Khốn Long, kể cả Trần Võ Si, Trần Tử Phi cũng phải kiêng sợ thân phận của Tu La Tử, không dám tùy ý giết, huống hồ là một Lâm Hàn Quang?

Một khỉ Tu La Tử chết, thế lực phía sau Lâm Hàn Quang ông ta cũng khỏng còn cách xa sự diệt vong, tiêu tan như mây khói.

Huống hồ, có quỷ mới biết Tu La Tử có che giấu thủ đoạn lợi hại nào không.

“Hừ!”, Lâm Hàn Quang đỏ bừng mặt, rất tức giận, nhưng lại không ra tay: “Giết mày, tao sợ bấn tay tao”.

“Tao khinh!”

Tu La Tử nhố một bãi nước bọt lẽn bàn: “Sợ thì là sợ, đồ rác rưởi!”

Hắn ta giơ ngón tay giữa lên với Lâm Hàn Quang, sau đó về đến bên cạnh Trần Đức, lớn tiếng nói: “Người anh em Trần của tôi lên thử, có ai có ý kiến không? Có ý kiến thì giữ lấy, hoặc là bị tôi chém chết, chọn một trong hai!”

Tu La Tử khá hống hách, cảnh giới không cao nhưng khi hắn ta ngạo mạn, hoàn toàn không có ai dám ra tay với hắn ta, thậm chí tiếng chế nhạo Trần Đức cũng nhỏ đi bảy tám phần, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, khỏng ai muốn đắc tội với tộc Tu La vì chuyện này.

Vân Diệp khẽ cau mày.

Đương nhiên ông ta không có thiện cảm với tộc Tu La; ấn tượng của Trần Đức trong lòng ông ta càng tệ hơn, ông ta không định cho anh cơ hội.

Nơi này là đảo Định Thiên, thánh chủ nói không cho cơ hội, cho dù là Tu La Tử cũng không có tư cách phản đối.

Huống hồ còn có Cát Phong Hành có mặt ờ đây.

“Bố!”, đúng lúc Vân Diệp muốn từ chối, Vân Tịch Dao nói: “Không còn nhiều thời gian, đế Trần Bát Hoang thử có được không?”

Hành động của cô ta càng khiến sở Hiên khó chịu, nhưng hắn ta không thể hiện ra, mà nói: “Thánh chủ, quy tắc của đạo Định Thiên là người nào cũng có cơ hội, nếu Trần Bát Hoang đã muốn thử, thì cho anh ta cơ hội cũng không sao”.

“ừm?”, Vân Diệp hơi nghi hoặc, sở Hiên lại tốt bụng như vậy?

Liền sau đó, sở Hiên bổ sung nói: “Nhưng đế tiết kiệm thời gian, tỏi miền cưỡng lên thử cùng anh ta”.

“Được!”

Vân Diệp hiểu ra.

Sở Hiên đang muốn dạy cho Trần Bát Hoang một bài học!

Sau đó, ông ta chuyến ánh mắt sang Trần Đức: “Đã như vậy thì… Trần Bát Hoang, bản thánh chủ cho cậu một cơ hội, cậu cùng lên thử với cậu sở, cậu đồng ý không?”

“Được… cảm ơn thánh chủ!”

Trần Đức khẽ gật đầu, trên thực tế anh khỏng muốn lên cùng Sở Hiên lắm.

Nhưng hiện giờ anh cũng không có cơ hội từ chối, một khi từ chối, chỉ sợ Vân Diệp không muốn cho anh cơ hội nữa.

“Ầm!

II

Trần Đức vừa dứt lời, sờ Hiên liền từ bẽn trẽn nhất nhảy vụt đáp xuống hiện trường, đến đổi diện với Trần Đức, trực tiếp bỏ qua Tu La Tử, nhìn chằm chằm Trần Đức: “Cậu nhóc, tôi lên thử cùng anh là cái phúc tám đời anh tu được, là vinh hạnh của anh”.

“Ồ”.

Trần Đức thản nhiẻn đáp một tiếng, trong lòng lại cực kỳ cạn lời, Sở Hiẻn này quá tự phụ, cứ nghĩ mình hơn người khác một cách quá đáng rồi đấy?

“Còn có một chuyện, tôi phải nhăc nhờ anh”, sở Hiên nén thấp giọng, lạnh nhạt nói: “Vân Tịch Dao là người phụ nữ của Sở Hiên tôi, kẻ xấu xí giống như anh phải biết rõ địa vị của mình, đừng ảo tưởng tranh giành một cô gái không cùng một thế giới với anh, nếu không, sẽ gặp phải tai họa đấy, hiếu chưa?”

Trần Đức bóp mũi, mặt đầy vẻ chẳng còn gì để nói, còn có chút bực bội.

Anh nói muốn tranh giành phụ nữ lúc nào?

“Không biết người phụ nữ mà anh Sở nói là ai?”, Trần Đức thấy lạ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK