Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rất nhiều người cũng không biết đấy, được không?”, Trần Đức tối sầm mặt, không chỉ là giới thế tục, kế cả Côn Luân Hư, số người biết điều này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.

‘Tôi phải làm thế nào mới có thể khiến nó thu nhỏ, thu vào trong đầu cúa tôi?”

“Việc này đơn giản, Vẫn Thiết này là vật không chủ, chỉ cần anh làm chủ nhân của nó, ký kết khế ưởc với nó là được, nhưng…”

Linh Lung nói: “Anh phải xuất quan trước, bảo Ngụy Vô Minh chuẩn bị sẵn sàng, dù sao… không có mật thất Vần Thiết, Thiên Huyền Phong rất có khả năng sẽ sập”.

Trần Đức giật lông mày, không kiềm chế được lấy ra chai rượu, uống một ngụm rượu mạnh, con đường mà mình chọn, có quỳ thì cũng phải đi hết, không phải sao?

‘Tôi đi trao đổi với ông lão… nhưng không biết tôi đi ra với tư thái một phế nhân thế này, ông lẫo liệu có đồng ý không, hay là nói nước đôi…”

Thờ dài một hơi, Trần Đức điều chỉnh tốt tâm trạng, mở cánh cửa mật thất Vẫn Thiết, chính thức xuất quan!

TT

Rất nhanh, tin tức anh xuất quan lập tức lan truyền khắp Vô Song Môn, từ sau cuộc chiến đó, không biết có bao nhiêu người Vô Song Môn quan tâm đến anh, anh tựa như một ngọn đèn sáng trong đêm đen, mỗi một hành động đều được dõi theo.

‘Tại sao không phát hiện ra được linh khí dao động từ trên người Trần Ma Vương?”

“Vãi, lỉnh hải, kim đan của anh ta hlnh như bị hủy rồi?”

“Trần Ma Vương thành một phế nhân rồi ư?”

Chưa đến năm phút, mọi người tận mát thấy trên người Trần Đức không có chút dấu hiệu nào của linh khí, không những vậy, cơ thể anh còn đang bài trừ linh khí giữa trời đất!

Tin tức mang tính bùng nổ này lập tức lan truyền khâp trên dưới Vô Song Môn, hàng ngàn đệ tử Vô Song Môn đều đến trước phòng nghị sự của Thiên Huyền Phong, muốn tận mắt xem chuyện này có thật hay không.

Ngay cả môn chú Ngụy Vô Minh, tám trướng lão cũng bị kinh động, vội đến nơi này váy quanh Trần Đức.

Bọn họ vẳn không hiếu là chuyên gì, tạm thời

bảo vệ anh, tránh đế có người lại gần anh.

Đích thân mờ một lối đi cho anh, đưa anh đến phòng nghị sự.

Bên ngoài phòng nghị sự, rất nhiều đệ tử tập trung, dường như có chín mươi phần trảm khả năng châc chân Trần Đức đã thành phế nhân!

“Không phái đang trị thương Ư, sao thành phế nhân rồi? Như vậy cũng tốt, đệ đệ của tôi, tôi có thể báo thù cho cậu ấy rồi!”

Trong đám đông, một người đàn ông lóe lên ánh mât nham hiểm, hân tên là Nghiêm Sương, là đại ca kết nghĩa của Cổ Tinh Hoa!

Thực lực của hần cũng xếp thứ năm trong Vô Song Môn!

Sát khí trên người hần dập dờn nổi lên, ánh mắt hung dữ.

Khl Cố Tinh Hoa còn sống vô cùng tồn trọng đại ca như hần, có được thứ gì tốt là nghĩ đến hắn đầu tiên, ân cần lấy lòng hẳn, nịnh nọt hẳn.

Mất đi tiếu đệ như vậy, Nghiêm Sương tốn thất khá là nặng!

Có câu đánh chó phái ngó mặt chú!

Hắn vốn muốn báo thù giúp Cổ Tinh Hoa, nhưng Trần Bát Hoang trước đây…

Hắn vốn không chọc vào được!

Chỉ cần một ngón tay cúa đối phương là có thế nghiền chết hần!

Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng đã có cơ hội báo thù!

“Ha, có mạnh nữa thì đă làm sao, bây giờ chẳng phái thành một phế nhân rồi đấy thôi?”

Lục Tử Ngang sôi sục ý chiến đấu, sát khí bừng bừng, khinh thường cười lạnh lùng.

Trần Bát Hoang nhỏ tuổi hơn hắn ta, còn là rác rười đến từ giới thế tục!

Nhưng loại rác rười này, trước đây luôn vượt xa hắn ta, tuy hân ta sợ hãi nhưng trong lòng vẫn luôn cực kỳ không vui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK