Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trần Đức bước đến trung tâm của đại trận, Linh Lung bay lẽn không trung, lấy bầu hồ lô đen ra, nói với Trền Đức: “Đại trận này có tên là đại trận Khô Hàn, cũng là do một vị thánh nhân sáng lập và bố trí nên. Gần như là đã tiêu hao hết sạch thần hồn mà

chị đây đã khôi phục được trong nhiều năm qua, nếu nhóc không thế chiếm đoạt Ly Hoả thì có lỗi với chị đây lắm đấy”.

‘Tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Trần Đức biết Linh Lung đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, cho nên anh thầm hạ quyết tâm, bất luận có chiếm đoạt được Ly Hoả hay không thì sau này cũng phải tìm cách bồi thường cho Linh Lung thật

tốt.

“Nhớ kỹ, lát nữa lúc nước của Biển Chết chảy xuống, anh sẽ bẳt đầu dùng sức mạnh của đại trận nuốt chửng Ly Hoả!”

Vừa dứt lời, miệng bầu hồ lô trong tay Linh Lung hướng xuống dưới, đột nhiên, tình cánh trong Tiểu Thiên Địa này bỗng thay đổi, sẩm chớp chấn động, bầu hồ lô đen bay lên cao đột nhiên trớ nên lớn hơn.

“Vù vù!”

Ngay lập tức, tiếng sóng thần dữ dội vang lên, sau đó, nước của Biển Chết thi nhau ào xuống, như thế bầu trời bị thúng một lỗ, biến cá vô tận ầm ầm đố xuống, tiếng gào thét vang trời, xông vào trong đại trận.

Khoảnh khâc đó, đại trận cùng với Trần Đức bị

nước của Biến Chết nhấn chìm, nước biển cuộn trào, lan tràn khắp Tiếu Thiên Địa, sóng lớn dâng trào dữ dội mãnh liệt, sấm sét ầm ầm giống như gặp phải kiếp nạn đại họa.

Ánh sáng cúa đại trấn Khô Hàn lóe lên, trở thành một vùng phong cảnh giữa trời và đất, ở trung tâm đại trận, Trân Đức cảm nhận được sự lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.

Hai mắt anh ngưng tụ, linh lực vận chuyến, một tay nhô ra như rân nâm Ly Hoả trong lòng bàn tay.

Sau đỏ, cánh tay co lại, Ly Hoả hoàn toàn tách khỏi đèn Thanh Đồng!

“Bùm!”

Trong cùng một giây nó được tách ra khỏi đèn Thanh Đồng, tia lửa ban đầu yếu ớt và tầm thường ngay lập tức sôi sục, sau đó bốc lên biến thành một biển lứa, nhấn chìm rồi quấn lấy Trần Đức, đèn Thanh Đồng và thậm chí là toàn bộ đại trận.

Giờ phút này, bầu trời vốn dĩ bị bao phủ bới sấm chớp và mây đen đã biến thành một màu đò rực lứa, Ly Hoả giống như lò xo bị bung ra, dâng trào dữ dội.

Đèn Thanh Đồng áp chế nó đã biến thành chất lòng, sau đó bốc hơi thành hư vô.

“Tanh tách!”

Toàn bộ cánh tay và cơ bắp của Trần Đức đã bị cháy thành khói đen, da trên cánh tay bốc lửa nghi ngút.

Quần áo trên người anh phút chốc biến thành tro tàn, tứ chi đỏ bừng máu.

Loại đau đớn này, cho dù Trần Đức có là xương đồng da sât cũng không nhịn được mà rú lên một tiếng dài, gân xanh cuồn cuộn, ngũ quan trớ nên méo mó, cực kỳ hung tợn.

Nhưng anh không hề buông tay, trong lòng bàn tay vần nắm giữ phần trọng yếu nhất của Ly Hoả, nguyên thần trong hỏa diễm, chỉ có khống chế nó mới có thể hoàn toàn chiếm đoạt Ly Hoả!

‘Trần Bát Hoang, anh thế nào rồi?”, bên ngoài đại trận, sự lo lắng cùng cực hiện lên trong đôi mắt trong veo của Linh Lung, cô ta căng thẳng nhìn về nơi đang bừng bừng lửa lớn.

“Vần có thể chống đỡ được!“

Trần Đức cắn chặt răng, trên người lửa cháy hừng hực, nhưng ánh mắt anh vân vô cùng kiên định.

‘Được!’

Linh Lung biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì Trần Đức châc chắn sẽ chết, cô ta lập tức gõ đầu ngón tay, huyền quang trong đại trấn Khô Hàn đột nhiên càng trở nên mãnh liệt hơn, trong bầu hồ lô đen kia lại phun ra nước cúa Biến Chết, nhất thời nước biến ập xuống tràn ngập bốn bề chống chọi với Ly Hỏa.

“Vù vù!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK