Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xin lỗi…

Trần Đức không quá hứng thú với đề tài này, anh nhìn sang Lục Phong, cười nhạt: “Lục đạo trưởng, sao hả, tôi không làm cho ông thất vọng chứ?”

“Không… không có, không có!”

Lục Phong siết chặt nắm tay, thân thể run rẩy vì kích động, Trần Đức không chỉ chứng tỏ bản thân, mà cũng chứng tỏ mắt nhìn của mình, rõ ràng anh không nói khoác, càng không nói dối!

Há chỉ không thất vọng?

Biểu hiện của Trần Đức quả thật quá lớn, hoàn toàn vượt qua những gì ông ta mong muốn, mới chỉ vài ngày không gặp, anh lại càng mạnh hơn so với trước, thứ năng khiếu mạnh mẽ bẩm sinh này một khi bước vào học viện Vô Song, tốc độ tiến bộ sẽ càng kinh khủng hơn nữa!

Mà ông ta chính là người đầu tiên tiếp cận Trần Đức, khai quật ra mỏ kim cương này!

Tương lai, phần thưởng của ông ta không phải nhỏ!

Tiền đồ vô lượng!

Mắt Lục Phong lóe ra ánh sáng, còn ở bên kia Lý Tử Tinh lại trầm mặc, ủ dột như kẻ câm điếc, không dám ho he gì, trước đó nếu không phải Trần Nguyên Bình ngăn cản, hắn ta đã nhảy lên đánh Trần Đức rồi, nghĩ đến lại sợ, sợ thật sự!

Nếu hắn ra tay thật?

Kết cục của hắn so với Huyết Lãnh sẽ thế nào?

Nghĩ đến đây, đầu Lý Tử Tinh tê rần, tự cảm thấy mình may mắn.

“Cậu Trần…”, lúc này Trần Nguyên Bình đứng dậy, không còn gọi đầy đủ họ tên Trần Đức, mà gọi bằng ‘cậu’, thái độ thay đổi hẳn, tràn ngập áy náy, kính cẩn nói: “Trước đây tôi mạo phạm cậu, tôi xin lỗi!”

“Không sao, chuyện cũ rồi”.

Trần Đức không phải người ưa tính toán, mỗi thứ đều ghim trong lòng, nói một cách nghiêm túc, Lục Phong và Trần Nguyên Bình cũng coi như không tệ.Nếu bạn đang đọc đoạn này ở web nào khác nhayhȯ.cом thì đó là bản copy chưa được cho phép. Điều này ảnh hưởng tới web rất nhiều.Truy cập nhayhȯ.cом để ủng hộ nhóm.

Người đầu tiên bị anh cướp đi linh thạch gần ngàn cân, mà cũng không nổi sát ý lên với anh, người thứ hai, ít nhất không thật sự xông lên chen vào ân oán giữa anh và Huyết Lãnh.

Thấy Trần Đức rộng lượng như thế, không truy cứu lời ăn tiếng nói trước đây của họ, Trần Nguyên Bình thoáng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Lý Tử Tinh: “Không mau xin lỗi cậu Trần đi!”

Lý Tử Tinh cả người run lên, vội vàng nói: “Cậu Trần, xin lỗi… vừa rồi… là tôi có lỗi…”

“Ha ha…”

Trần Đức cười nhạt, không để ý hắn ta. Người như Lý Tử Tinh, thuần túy là ngu xuẩn, tiểu nhân, ngay từ đầu hai người đã không cùng một thế giới, sau này cũng sẽ không qua lại nhiều.

Trước sự thờ ơ của Trần Đức, Lý Tử Tinh cực kỳ khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn cúi đầu, không dám nói nhiều một câu nào.

Lát sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK