“Sư thúc!”
“Sư thúc!”
Hai người Đồ Trường Sinh, Từ Thái Khôn đồng loạt thi lẻ, chúng đệ tử phía dưới cũng nhao nhao gập người, cảnh tượng chấn động lòng người này khiến họ cảm thấy kinh hãi không thôi.
“Cái này…”
Giao Xoa cốt, Quý Lão Lục, Vạn Tân Hoa cùng hơn mười nghìn người của Kình Thiên Tông thấy một màn này đều tê dại da đầu, sống lưng lạnh toát.
“Sư tỷ, sư huynh, sư đệ, sư muội, Lưỡng Nghi tông gặp nạn lớn, xin hãy đốt cháy chấp niệm cuối cùng của mọi người đế báo vệ Lưỡng Nghi tông, bảo vệ lấy đệ tử của tông chúng ta!”, Y Thái Cực ngã xuống đất, phịch một tiếng quỳ trên nền đất, nhìn đồng môn mà tâm tư rối bời, nước mắt lưng tròng.
“Lẽo già chết tiệt, cho dù ỏng giở trò bịp bợm gì,
hôm nay cũng nhất định phải chết!”, cảm giác được sự biến mất của năng lượng đặc biệt trước người Y Thái Cực, Quan Vân Dương lo lắng đêm dài lắm mộng lại một lần nữa hành động, quét tới một kiếm.
Y Thái Cực không né cũng chẳng tránh, thậm chí còn không có động tác đánh trá hay phán kháng, ông ta cứ như vậy quỳ tại chỗ, không hề di chuyển.
Bới sau khi thi triến cấm thuật, lực sinh mệnh của ông ta đang dần hao mòn, với thực lực của bản thân đã không còn cách đối kháng Quan Vân Dương.
Một kiếm này càng ngày càng càng tiến đến
gần!
Sấm sét vờn quanh, trong nửa nhịp thở đã ép tới trước mặt Y Thái Cực, đột nhiên, ngay khi thanh kiếm của Quan Vân Dương chì còn cách Y Thái Cực một phần trăm milimet, một lòng bàn tay gầy gò, khô quẳt bất ngờ đáp xuống thân kiếm cúa ông ta, tay không nắm lấy nó.
Cùng lúc đó, cánh tay lạnh băng còn lại cũng trớ tay vung tới, một cô tử khí mênh mông lập tức lan tràn, ùn ùn ập về phía Quan Vân Dương.
“Giả thần giả quỷ!’
Quan Vân Dương có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ dày dặn, trong nháy mắt đã kịp phản ứng lại liền phán kích với một đòn ấn chứa 500.000 lực long tượng.
“Bang!”
Hai bóng người đồng thời lui lại về sau, Quan Vân Dương chí với ba bước chân đã vững vàng dừng lại, nhưng thân hình bao trùm hơi thở chết chóc dày đặc kia lại bị đẩy về sau hơn mười, hai mươi mét.
“Đã là người chết còn muốn vùng dậy, vậy bổn tọa liền khiến ngươi phải chết thêm một lần nữa!”
Quan Vân Dương đứng thẳng người, sau đó một lần nữa xông về phía trước, linh kiếm trong tay giống như sống dậy, kiếm ý thấu tận trời cao, ông ta lấy tốc độ sét đánh chỉ trong nửa nhịp thớ đã hạ xuống hàng trăm chiêu thức, bóng dáng nồng đậm tử khí kia trực tiếp bị cắt thành lát vụn, vỡ thành hàng nghìn mánh.
Y Thái Cực thấy cảnh này thì nghiến chặt răng, sắc mặt càng thêm âm trầm, ông ta hiếu rõ với thực lực của Quan Vân Dương, cho dù sử dụng chuyến sinh thuật Lưỡng Nghi cũng chỉ có thể trì hoãn một chút thời gian, mà Lưỡng Nghi tông không chiến thắng nổi.
Chuyển sinh thuật hồi sinh đồng môn tuy rằng
mạnh mẽ nhưng phần lớn đều chỉ là cảnh giới Thần Thông thất bát trọng, cộng thêm việc không có ý thức và hoàn toàn dựa vào một loại bán năng oán hận để chiến đấu, căn bản không thể thực sự chống chọi lại Quan Vân Dương.
“Mau đưa tất cá người cúa Lưỡng Nghi tông rời đi!”