Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, cảnh giới ấy chỉ nên hốt rác dưới hầm cầu thôi, đứng đây chỉ tổ lãng phí vị trí!

“Cậu Lương, chắc một vị trí cũng chưa đủ mà đủng không? Tỏi tặng vị trí của mình cho cậu nè!”, võ giả đứng sau Trần Đức, vừa hay là người thứ 200 trong đội ngũ này chủ động nịnh nọt nhường chố.

“Biết điều đấy”.

Lương Vĩnh Thanh không có cảm ơn người nọ, tất cả đều là đương nhiên thôi.

“Linh Nhi, em lại đây, vị trí này là của em”, ngay sau đó, Lương Vĩnh Thanh làm động tác tay mời người phụ nữ bẽn cạnh.

“ÌT, người phụ nữ tên là Chu Tư Linh, cô ta khẽ gật đầu, không khách sáo đứng ớ vị trí đó.

Lương Vĩnh Thanh đứng phía sau cô ta, chỉ là ngay sau đó hần bỗng cau mày.

Chí bới vì Trần Đức không nhường, vẫn đứng ở chỗ của mình, không hề nhúc nhích!

Nhìn bộ dạng đó, có vẻ như…muốn tiếp tục đăng ký?

Vị trí của Trần Đức đứng là số 199 trong đợt này, vị trí của Chu Tư Linh là 200, nếu Trần Đức không nhường lại, Lương Vĩnh Thanh sẽ phải đợi đợt sau, mà đợt sau sẽ phái đợi đến ngày mai.

Tại sao hắn phải chen ngang?

Không phái là muốn thể hiện trước mặt Chu Tư Linh, hy vọng có được cô ta sao?

“Này, tên kia, cậu không nghe thấy cậu chủ của chúng tôi nói gì sao?”, không đợi Lương Vĩnh Thanh lên tiếng, tùy tùng và nô bộc cúa hắn đã nói trước: “Nhắc lại một lần nữa, cậu chủ nhà chúng tôi là thất tông chủ của Ngân Nguyệt Tông!”

Trần Đức liếc hẳn một cái, mặc kệ hắn, không đếm xỉa đến!

Việc nhường chỏ không phải Trần Đức chưa từng làm qua, khi còn ớ Hoa Hạ, lúc đi xe buýt anh thường xuyên nhường chổ, nhưng thông thường anh chỉ nhường cho bốn kiểu người là người già, người ốm yếu, người bị bệnh và người tàn tật!

Rõ ràng, dù nhìn Lương Vĩnh Thanh thế nào cũng không phù hợp với một trong bốn điều kiện này, vả lại, đợt của Trần Đức là đợt cuối cùng tham gia sát hạch, anh không phải thánh mẫu, người tốt gì, tại sao phái nhường chứ?

“Mày điếc sao?”, Lương Vĩnh Thanh không vui, tên rác rưởi cảnh giới Thông Thần vậy mà lại dám coi thường hắn?

Mẹ kiếp!

“Tao nói lại lần nữa, tao, đến từ Ngân Nguyệt Tông ớ Đông Nguyên, thế lực nhị phấm hạng nhất, thất tông chủ Lương Vĩnh Thanh!”, lần này Lương Vĩnh Thanh nói rất rõ ràng, gần lên từng chữ, vì sợ Trần Đức không nghe rõ.

“Ồ”.

Cuổi cùng, Trần Đức cũng đáp lại, anh ngạc

nhiên không hiểu ra sao cả nói: “Anh là ai, có liên quan đến tôi sao? Tại sao tôi phải nhường cho anh, tôi chỉ nhường chồ cho người già, người ốm yếu, người bị bệnh, người tàn tật thôi, anh phù hợp với điều kiện nào? Tôi thấy chân tay anh khỏe mạnh, ít nhất không phù hợp với ba điều kiện đầu, chầng lẽ là não tàn?”

“Nếu anh đúng là não tàn, tôi sẽ ngay lập tức nhường cho anh”.

Lởi này vừa nói ra, không khí xung quanh nhất thời yên lặng khoảng hai ba giây!

Mọi người không thể tưởng tượng nổi, kinh hẵi nhìn Trần Đức!

Ngông!

Mẹ kiếp, quá ngông, đúng lè không biết sống chết!!

Một võ giả cảnh giới Thông Thần cỏn con, lại… lại dám mắng Lương Vĩnh Thanh là não tàn?

Với tính cách của Lương Vĩnh Thanh, châc chắn thế nào cũng sẽ nối giận!

“Thắng tạp chủng, mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa?”, Lương Vĩnh Thanh quả thực không dám tin nối vào tai mình, tên rác rưới trước mặt lại mắng

hân? Còn mắng hán não tàn?

Trần Đức chán ghét liếc hán một cái, không thèm để ý đến hân, nói với ông lão phụ trách đăng ký ở chỗ chiêu sinh: ‘Tiền bối, có thế đăng ký được chưa? Tôi tên là Trần Bát Hoang”.

“Việc này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK