Khi thức hải của anh bất đầu biến hóa, bản thân anh biết mình đã thật sự đến được Cực Cảnh!
Tất cả mọi thứ trước mât anh như một giấc mơ.
Bóng hình màu vàng, ánh ngọc sáng lạn, cực kỳ giống một thiên thần.
“Tiếu tử, không ngờ anh thật sự có thế đi đến một bước này!”
Giọng Linh Lung không hề bình tĩnh, Trần Đức thật sự khiến cô ta khiếp sợ.
Cực Cánh.
Cô ta chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, Trần Bát Hoang lại làm được thật!
ở trong thức hải của Trần Đức, cô ta thật sự mặc niệm cho người đối đầu với anh, không hề nói quá một chút nào, dù người đó có lè Thần Vương ngũ trọng, lục trọng, cũng không thể tổn thương hân chút nào!
Khoảnh khâc này, thiên tàỉ, yêu nghiệt không còn là những từ ngữ đủ để miêu tả về Trần Bát Hoang, dù là Linh Lung có kiến thức cực kỳ sâu rộng cũng không cách nào chấp nhận được.
Nên biết rằng, Trần Đức chỉ mới là một Thần Tôn đính phong mà thôi!
Nếu anh có thế đạt tới Thần Vương thì còn khủng bố đến mức nào nữa?
Đánh với Thánh Nhân một trận?
“Cái gì vậy, đúng lè con mẹ nó biến thái mà!”
Linh Lung hoàn toàn không thể tưởng tượng nối, lần đầu tiên cô ta không nhịn được nól tục, rốt cuộc cô ta đã sống trong thức hải của một kẻ biến thái đến mức nào vậy?
‘Muốn tìm ai đó đánh một trận quá”.
“Muốn… Tìm người đánh một trận quá”.
Chiến ý Trần Đức là vô song, linh khí dồi dào, anh tung người nhảy xuống một chổ sâu trong núi rừng.
Ngay sau đó.
Đôi mắt ngự thú mờ ra!
Đôi mắt lại xuất hiện biến hóa một lần nữa.
Con ngươi của anh dần xuất hiện một màu tím, mà con mắt thì vẫn là ánh vàng rực rỡ đó, không hề thay đối.
“Gào!”
Khoảnh khắc đôi mắt ngự thú được vận dụng, anh trông thấy một con linh thú.
Thực lực có thế sánh ngang với linh thú Thần Vương tam trọng, trên người là bộ lông màu đen dài, cơ thể to lớn như ngọn núi, hình dạng giống một con trâu, tứ chi dài và sừng ngọn, đôi mât đỏ bừng, như quỷ đói đến từ địa ngục, chỉ mỗi cái đầu thôi đã to gấp đôi Trần Đức rồi.