Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt hắn ta, Tổ Hàn Hương, Long Đằng, tứ đại gia tộc Tây Hải gì đó, toàn hoàn không đáng nhắc đến, tất cả đều lu mờ!

Không cần nghi ngờ, chỉ cần Trình Lực muốn, hắn ta thực sự có thế giết chết tất cả mọi người trong vùng mai táng Thần Ma, hơn nữa còn không tốn sức thổi gió!

“ực ực! ực ực!”

Từng âm thanh các thánh nhân nuốt nước miếng, hít khí lạnh vang lên, trong vùng mai táng Thần Ma rơi vào sự chấn hãi quỷ dị.

Trong tĩnh mịch, từng ánh mẳt dường như muốn CÚI đầu kính bái, phủ phục dưới chân Trình Lực!

Kế cả các nhân vật hoàng tộc quyền quý vương triều, cũng không dám huênh hoang như trước, như con chuột gặp phải mèo, không dám thở mạnh, kinh hồn bạt vía!

Tận mắt chứng kiến mọi việc xảy ra ở phía xa, Tư Đồ Lâm càng đẳc ý, cuồng ngạo, vô cùng sảng khoái, oán độc nhìn chằm chằm Trần Đức: “Ha ha ha., đồ tạp chủng, chẳng phải mày rất lợi hại, rất ghẻ ghớm sao? Thế nào, bây giờ không dám nói, không

dám lẽn tiếng ư? Tao từng nói, mày giết tao cũng vô dụng, trước mặt Cậu Trình, mày còn chẳng bằng con kiến, ha ha ha!”

“Trần Bát Hoang!”

Bạch Lan Tiên trước đó còn cầu xin, sợ muốn chết, lúc này thái độ quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, hung dữ, ảm độc nói: “Cậu còn ngây ra đó làm gì, còn không cút qua đó nhận tội với cậu Trình đi?”

Bạch Lan Tiên nói lớn tiếng, chẩn động trời đất, trong lúc nói, một luồng nguyên khí vút lên trời mây, truyền tín hiệu về hướng của Trình Lực.

Trình Lực lập tức chú ý đến!

Cảm nhận của hắn ta vốn nhạy cảm, huống hồ Bạch Lan Tiẽn còn phát tín hiệu?

Lập tức. hắn ta cất bước chân đi về hướng Trần Đức, tốc độ cực nhanh, như lưu quang màu đỏ.

“Cô à, tại sao cô phải làm vậy?”

Nét mặt Bạch Tĩnh Vân bỗng thay đối, dù thế nào cô ta cũng không ngờ vào thời khắc quan trọng như này, Bạch Lan Tiên lại không hề do dự bán đứng Trần Đức.

Đáng ghê tởm!

Bạch Tĩnh Vấn rất tự trách bản thân, cô ta không nên nghe lời của Bạch Lan Tiên đi cầu xin cho bà ta, nếu không phải cô ta cầu xin, chắc chắn Bạch Lan Tiên khỏng có cơ hội phát tín hiệu!

“Ha ha, Bạch Tĩnh Vân, có trách thì trách mày còn quá trẻ, quá non nớt…”

Bạch Lan Tiên cười lạnh lùng âm hiểm, không hề đế tâm đến cảm xúc của Bạch Tĩnh Vân: “Ban đầu cũng là tao bị mù, lại coi trọng mày như vậy, đồ ngu như mày, vốn không thể sống quá lâu, giữa Trần Bát Hoang và cậu Trình, lựa chọn ai, rất khó sao? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không phải sao?”

“Bạch Lan Tiên, bà thật đáng ghê tởm, bắt đầu từ hôm nay, tôi đoạn tuyệt mọi quan hệ với bà!”

Bạch Tĩnh Vân nổi giận, thực sự cực kỳ tức giận, không ngờ cô cúa mình lại là loại người vô liêm sỉ không biết xấu hổ.

Khi cầu xin Trần Bát Hoang thì ra vẻ đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK