Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên nhảy ra không gian trước mắt Trần Đức.

Đao trong tay đã sẵn sàng!

Đao xoẹt ngang trời.

Bàn ghế xung quanh được chế tạo từ thép ròng cũng nố bế tan tành rơi xuống đất, hóa thành bột phấn, hóa thành hư vỏ!

Nhưng,

Rõ ràng có thế thấy,

Bàn ghế Trần Đức ngồi vẫn tốt.

Thức ăn trên bàn và rượu trong tay vẫn không bị tốn thương chút nào.

Mà một đao Trình An giáng xuống

Khi cách anh còn nửa mét thì đột nhiên dừng lại, ngưng đọng, giống như thời gian đinh trệ!

Không,

Trên thực tế thời gian cũng không đình trệ,

Không có gì khác,

Trần Đức vẫn đang uống rượu, vẫn đang dùng bữa.

Rất thản nhiên, không nhanh không chậm!

Một kiếm kia của Trình An vẳn ngưng đọng, cả người không nhúc nhích!

Tâng hai,

Mắt Chu Nhan Lạc nhìn xuống tất cả trước mắt, có chút mất kiên nhẩn: “Trình An, anh làm cái mẹ gì thế? Hát tuồng sao?”

Nhưng,

Trình An không lên tiếng.

ừ,

Không phải hắn không muốn nói chuyện.

Mà lúc này, toàn bộ người hắn đã không thế khống chế, không thế nghe thấy lời Chu Nhan Lạc, trong mắt hắn chỉ thiếu niên kia, mà thiếu niên kia giống như một Đế Vương hay thần linh, khiến hắn sinh lòng sùng bái, sợ hãi, thậm chí còn hoảng sợ!

“Trình An? Coi thường tôi sao? Mau ra tay!”, Chu Nhan Lạc tức giận, mặt nóng hừng hực, nói thế nào Trình An cũng là người của hắn, bây giờ mấy chục ngàn người đang nhìn bọn họ, mà Trình An thì sao? Cứ đứng như một kẻ ngốc ở đó, quá mất mặt!”

“Công tử, không đúng”, bên cạnh Chu Nhan Lạc, sắc mặt tôn giả bạch cốt chăm chú: “Theo lý mà nói, cho Trình An mười ngàn lá gan hằn cũng không dám coi thường anh”.

Tôn giả bạch cốt vừa dứt lời,

Trước cửa sổ,

Trần Đức đặt ly rượu xuống, nhìn về phía Trình An, bình tĩnh nói: “Quỳ xuống”.

Hai chữ phun ra nhẹ tênh,

Lập tức dần đến tiếng cười rộ!

“Ha ha, thằng nhãi kia bảo Trình An quỳ xuống?”

“Hắn tưởng rằng hắn là ai? Điên à?”

“Cười chết mất, chắc coi mình là nhân vật lớn nào đó, nào ngờ ngay cả cặn bã cũng không bằng, trong não hẳn nghĩ cái gì vậy?”

“Vận mệnh của ta tự ta quyết định?”

“Đúng là một tên ngu… ngu…”

“Um!”

Khi tất cả mọi người đang giều cợt Trần Đức, đột nhiên một tiếng vang nặng nề truyền tới,

Tiếp đó,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK