Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng đã xuyên qua sương mù dày đặc!

Sau sương mù dày đặc,

Là một nơi vực sâu!

Vực sâu không thấy đáy, trên vực sâu có một cầu treo rách nát bằng gổ dài bảy tám ngàn mét, tràn đầy dấu vết năm tháng!

“Tiếp theo phải đi qua cầu treo?”, Trần Đức hỏi.

“Không”.

Thiên Yêu Hoàng trực tiếp bác bỏ: “Cầu treo chỉ là đế trưng bày, nếu ai thật sự đi lên cầu treo, bước đầu tiên giẳm lên đó sẽ tiến vào sát trận, nếu sát trận không thế giết chết hẳn, vậy thì cũng sẽ rơi xuống vực sâu, mà phần đáy vực sâu này có hàng trăm ngàn con phệ thần trùng, loại phệ thần trùng này rất rất nhỏ, nhỏ đến mức mắt thường gần như không thế nhìn thấy, cho dù cậu dùng ly hỏa cũng không thế nào thiêu chết được chúng, tóm lại sinh mệnh rất quật cường, dù là cậu ngã xuống cũng phải chết!”

Trần Đức nghe mà sợ hết hồn hết vía,

Phệ thần trùng, nếu như Trần Đức nhớ không lầm, đại khái giống với một loại ký sinh trùng, chỉ có điều nó còn nhỏ hơn ký sinh trùng, nhỏ đến mức có thế so sánh với vỉ sinh vật!

Cho dù chui vào cơ thế con người cũng không phát hiên ra.

Mẹ ơi,

Lão Yêu Hoàng này đúng là ông tổ hại người!

Đặc biệt làm một cây cầu treo, nhưng trên cầu treo lại là sát trận?

Sát trận không giết chết người,

Dưới vực sâu còn giấu phệ thần trùng?

“Lão Yêu Hoàng, xem ra ông thật sự không có ý định đế người khác lấy được thứ đồ này, đáng thương thay ba trăm ngàn năm qua, người ta đã chết vì thứ gọi là truyền thừa này…”, Trần Đức nhếch mép, lúc này mới là ải thứ ba, phía sau còn có chín mươi sáu ải nữa.

“Hắc hắc, không còn cách nào khác, dù sao cũng là đồ tốt”, lão Yêu Hoàng cười nói.

“Rốt cuộc là cái gì?” Trần Đức tò mò hỏi.

“Chờ khi cậu nhìn thấy, tự khắc sẽ biết”, lão Yêu Hoàng vòng vo, một chữ cũng không nói rốt cuộc là gì: “Được rồi, cậu đến chỗ vách đá, nhìn thấy tấm bia trên vách đá kia chưa? Đứng ở vị trí tấm bia, đi về phía trước một ngàn mét, nhớ kỹ, chỉ được một ngàn mét, khỏng thế hơn cũng khỏng thế thiếu!”

“ừm”.

Thời gian rất quý báu, Trần Đức không có một chút lãng phí, làm theo chỉ dẫn cúa Thiên Yêu Hoàng,

Anh tung người nhảy lên một cái,

Ngoài ngàn mét, bỗng nhiên anh rơi xuống dưới.

Ngay lúc sâp ngã xuống vực sâu,

Đột nhiên,

Không chút dấu hiệu, dưới chân anh xuất hiện một tế đàl ngũ sắc, vững vàng nghênh đón!

Không chờ Trần Đức lấy lại tinh thần,

Trên tế đài ngũ sâc, một đường ánh sáng quét qua cánh tay Trần Đức, dề dàng cắt bàn tay anh thành vết thương, máu tràn qua vết thương, nhỏ giọt xuống tế đài ngũ sắc,

“Soạt!”

Lập tức,

Ánh sáng tế đài lóe lên. Một khắc sau,

Cảnh sắc trước mắt Trần Đức thay đổi,

Anh đến một biển lửa, dõi mắt nhìn lại đều là ngọn lửa nồng nặc, ngọn lửa thiêu đốt, dù là anh cũng có cảm giác đau đớn bỏng rát.

Trần Đức theo chỉ đạo của Thiên Yêu Hoàng, vượt qua biến lửa,

Nhưng,

Anh không rời đi,

Mà xoay người,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK