Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ức Thư Huyên và Kỳ Hàn dường như vô cùng đau đớn, sắc mặt không chỉ thay đổi mà trên trán cũng xuất hiện từng lớp mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Tôi đã nói với cậu là không được tùy tiện dùng đan dược!”, sắc mặt của vị y sĩ vừa ngăn cản Trần Đức thay đối, tức giận nói: “Cậu đây là đang giết người!

Là một y sĩ, lão ta ghét nhất chính là hành vi cho bệnh nhân uống thuốc bậy bạ, làm hại đến tính mạng bệnh nhân. Cho dù Trần Đức là người có thực lực mạnh mẽ, lão ta cũng lên án một cách tức giận.

“Cậu Trần, cậu ra ngoài đi, ở đây không hoan nghênh cậu”.

“Không hiểu y thuật, còn dùng đan dược bậy bạ gì chứ?”

“Cặu thặt sự cho rằng đan dược gì cũng có thế tùy ý sử dụng sao? Trường hợp của bạn cậu, ít nhất phải nằm hai hoặc ba tháng mới có thể tỉnh lại. Bây giờ…nếu bọn họ chết, cậu không tránh khỏi liên

quan!”

Hai vị y sĩ còn lại cũng tức giận không kém, khác với ông lão lúc trước, trong lời nói của bọn họ có chút châm chọc.

Bọn họ tức giận mẳng chửi Trần Đức, Công Tôn Hằng lặng lẽ đứng một bên quan sát, không muốn xen vào, dù sao ba vị y sĩ này tuy cảnh giới không cao, nhung y thuật của bọn họ phải nói là đứng đầu trong học viện Vô Song!

Ngay cả Cõng Tõn Hằng cũng không muốn đắc tội với bọn họ.

“Phụt!”

Đúng lúc mấy người này đang nói luyên thuyên không ngừng thì ức Thư Huyên và Kỳ Hàn bồng phun ra một ngụm máu.

Sau đó hai người khẽ nhúc nhích mí mắt, mở mắt ra!

Kỳ Hàn và ức Thư Huyên cứ như vậy mà tỉnh rồi!

Hơn nữa, màu đen u ám và trắng bệch trẽn mặt cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sắc mặt hồng hào!

Ba vị ỵ sĩ nhìn chằm chằm vào bọn họ, ngơ ngác nhìn sự chuyển biến thần kỳ của hai người, có một loại cảm giác vô cùng hư ảo, như đang nằm mơ, ngây người đứng nhìn!

Bọn họ rất rõ ràng thương thế của hai người Kỳ Hàn, tuy rằng kinh mạch trong cơ thế không bị đứt đoạn, nhưng vẫn đang bị nứt toác, dẫn đến linh lực điên cuồng chạy loạn trong cơ thể, có thể nói trỏng bề ngoài hai người họ không tổn hại gì, nhưng trên thực tế bị nội thương rất nghiêm trọng.

Nếu không được chăm sóc cẩn thận ba bốn tháng giúp bọn họ nghỉ ngơi điều dưỡng thì không thế nào tính lại được!

Ba người hoàn toàn ngậm miệng lại, vị y sĩ lớn tuổi nhất dụi dụi mắt, như thể tưởng mình nhìn nhầm, khuôn mặt già nua đỏ bừng: “Sao có thể…sao có thể…”

Khi ức Thư Huyên và Kỳ Hàn tỉnh dậy, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy là Trần Đức đang đứng bên cạnh: “Cậu chủ!”

‘Cậu…cặu Trần../

“ừm, hai người tỉnh rồi”, mọi thứ đều như mong đợi, Trần Đức không ngạc nhiên.

“Cậu chủ, Đàm Thu và những người khác…”, Kỳ Hàn nhìn xung quanh, phát hiện nhóm người Đàm Thu đều không có ở đó, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

“Yên tâm, bọn họ không sao, chuyện nên giải quyết tôi đã giải quyết xong rồi”, Trần Đức động viên: ‘Từ nay về sau, anh chính là đệ tử của nội viện, được hưởng đãi ngộ còn tốt hơn đệ tử nội viện. Lần này…may mà có anh”.

“Ha, haha, tốt quá!”, mặc dù Kỳ Hàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn tin Trần Đức một trăm phần trăm, tinh thần vô cùng phấn chấn, vì kích động quá mức, nên trong người liền bùng lên một cơn đau đớn.

Khi ức Thư Huyên nhìn thấy Công Tôn Hằng, cô ta lập tức nhận ra ngay, định đứng lên chào thì Công Tôn Hằng vẫy tay ra hiệu cho cô ta nằm xuống: “Dưỡng thương cho tốt”.

“Cậu…cậu Trần…”, cuối cùng, vị y sĩ đức cao vọng trọng nhất sửng sốt hỏi: “Cậu làm thế nào mà được vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK