Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Cửu Khung không có bất kỳ do dự, lập tức bắt đầu cắt đá, ông ta cắt rất chuấn, cũng không có một chút dáng vẻ cấn thận, động tác thuần thục, cắt cổ Nguyên.

Bên trong cổ Nguyên,

Một thứ kim loại màu đen rất nhanh được cắt ra.

“Không tệ!”, lão giả họ Triệu bội phục gật đầu: “Hắc Diệu Tinh Kim, khối kim loại này mặc dù chỉ có khoảng một trăm cân, giá trị của nó cũng đáng ba trăm ngàn cân linh thạch thượng phẩm, ánh mắt anh Vạn quả nhiên nham hiểm”.

“Anh Triệu quá khen”, Vạn cửu Khung tràn đầy tự tin, Hắc Diệu Tinh Kim không đáng tiền lắm, thậm chí ông ta mua khối nguyên thạch đó cũng tốn hơn trăm ngàn nguyên thạch thượng phẩm, cho dù bán ra cũng kiếm không được nhiều, đối với Vạn cửu Khung mà nói, thứ quan trọng hơn vẫn là tiền đặt cược: “Còn phải xem cổ Nguyên của cậu thanh niên này”.

“Đến lượt cậu, thằng nhãi”, lão giả họ Triệu nhìn về phía Trần Đức.

Trần Đức cũng không nói gì nhiều,

Lập tức bắt đầu cắt,

Vằn thận trọng giống như ban ấâu.

Từng mảng từng mảng.

Khi từng mảng đá rơi xuống, rõ ràng có thể thấy giống với đá xoài trước đó, ánh sáng ngày càng ảm đạm, ngày càng không bình thường.

Nhưng,

Kết quả lại không giống với quả Huyết Ngọc Tử Hải, lần này, đá xoài chỉ còn lại một hạt đào nhỏ, vẫn không có động tĩnh.

Cuối cùng,

Hạt đào cắt ra!

Cuối cùng xuất hiện chút ánh sáng, một viên bảo thạch màu lam xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.

“Hải Chi Lam?”

“Ha ha, cười chết tôi mất, cổ Nguyên tốn ba chục ngàn nguyên thạch để mua, mà lại cắt ra một Hải Chi Lam”.

‘Đúng vậy, thật là ngu ngốc!’

“Quả nhiên, trước đó cắt ra quả Huyết Ngọc Tử Hải cũng chỉ là may mắn thôi!”

tt

II

Từng con mắt nhìn Hải Chi Lam trong tay Trần Đức, dường như đều cười đau bụng, tiếng đùa cợt không ngừng vang bên tai, trong đám người, Quách Khai và sở Kiều cũng bị động tĩnh bên này thu hút, biết được ngọn nguồn câu chuyện, Quách Khai cũng cười đau cả bụng:

“Hắn mà còn có người cược đá?”

“Ba mươi tuổi, con mẹ nó ngay cả Cổ Nguyên rốt cuộc là cái gì cũng không biết rõ ấy chứ?”

Rất nhiều người nhận ra Quách Khai, mở một con đường cho hân ta, hắn ta dẫn sở Kiều đi về phía trước, cay nghiệt nói: “Trần Bát Hoang, mày vân nên quay về tắm rửa nghỉ ngơi đi, trốn trong Hương Mãn Viên đừng có chạy lung tung, bản lĩnh này của mày lấy cái gì mà so với người ta?”

“Đúng vậy, đúng là cười chết tôi mất”, sở Kiều cười lí lắc, trang điểm lộng lẫy, hai quả xoài lớn cứ nhảy về phía trước, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

“Aiz…”

Hồn Châu cũng lắc đầu, loại bảo thạch Hải Chi Lam này rất tầm thường, ở nơi như Đại Thiên Thế Giới, giá trị cũng chỉ ba bốn ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm.

Có thế nói Trần Đức lỗ ván này rồi!

“Đáng tiếc, sớm biết đã không bán nó rồi…”, Trần Đức làm vẻ hối hận, than thờ aiz một tiếng, mặt mày ủ dột: “Không thể nào, ánh mắt của tôi làm sao sai được, tuyệt đối sẽ không sai”.

Vạn Cửu Khung ra vẻ đắc ý, giống như đã sớm dự đoán ra kết quả: “Thằng nhãi, xem ra may mắn không ớ bên cậu rồi, đã bảo cậu đừng mua đá xoài kia, cậu không tin, không nghe ông lão nói, thua thiệt ở ngay trước mắt, một trăm ngàn nguyên thạch thượng phẩm, mang ra đi…”

Biểu cảm của Trần Đức càng hối hận, đau lòng lấy ra một trăm ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm giao cho Vạn cửu Khung.

“Cậu thanh niên, đừng có mà không phục, nguyên thuật của Vạn cửu Khung tôi không phải loại mà người bình thường có thế so sánh được, huống hồ kẻ chưa thấy qua việc đời như cậu, ha ha… Quả Huyết Ngọc Tử Hải trước đó, chẳng qua chỉ dựa vào may mắn mà thôi, hiếu chưa?”, Vạn cửu Khung cố ý kích thích Trần Đức, cao giọng bỏ một trăm ngàn cân nguyên thạch vào trong túi, xoay người định rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK