Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng với từng tiếng xì xào bàn tán, đám người vảy xem cũng càng trờ nên phẩn khích, kích động hơn.

Hóng hớt không chê chuyện nhỏ, có trò hay xem thì ai mà chẳng thích cơ chứ?

Trần Đức đã rút tay về và hoàn toàn làm lơ với những tiếng bàn tán xung quanh.

Anh vẫn vô cũng bình tĩnh như một đầm nước lặng, không chút gợn sóng.

Dù anh không làm như ban nãy thì đám Mạc Ly Tiêu cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Một khi đã như vậy thì sao anh không sơ múi chút chứ?

Cùng lúc đó, người cầm kiếm của cô Tư bỗng lộ ra vẻ mặt dữ tợn:

“Cô chủ, để tôi giết anh ta giúp cô!”

“Không, giết thì thoẩi mái cho anh ta quá rồi, phái chặt bỏ hai tay và móc mát anh ta xuống!”, nha hoàn của cô Tư hết sức chán ghét, hận đến ngứa răng, cô chủ của cô ta dựa vào cái gì đế cho thứ đen đủi ẩy sờ soạng?

Còn… còn… còn sờ ngực?

“Không cần các người ra tay, để tôi!”, Mạc Ly Tiêu tức điên người, hoàn toàn có thể thấy được trong mắt hắn ta là vô cùng vồ tận sát khí cùng cơn giận hừng hực.

“Đừng giết anh ta, chặt bồ hai tay và móc mât xuống là được”, cô Tư cũng nói.

Bị một người trên Trái Đất sờ ngực, dù cô ta có tốt bụng, dề nói chuyện hay không muốn giết người cũng vô cùng khó chịu.

“Được rồi, cô Tư, cô cứ đứng cạnh chờ đi!”, Mạc Ly Tiêu vất vả lắm mới có cơ hội biểu hiện nên sao có thế bỏ qua được?

Mạc Ly Tiêu không chờ cô ta nói tiếp bèn quay sang nhìn Trần Đức, lạnh lùng nói: “Thằng ôn con, cho mày một cơ hội, tự phế Linh Hải, móc hai mắt xuống và chặt bỏ đôi tay đi!”, ánh mắt Mạc Ly Tiêu hằn lên vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào Trần Đức nói.

Cơ thể Liễu Tông Nguyên run lên, thoáng chốc như muốn chết, nỗi sợ hãi và lo lắng hãi hùng hoàn toàn bao phủ ông ta.

Tự phế Linh Hải, móc hai mắt, chặt bỏ đôi tay. Điều này còn khiến người ta đau đớn hơn gấp ngàn lần so với trực tiếp giết họ luôn ấy chứ!

ông ta hết sức sốt ruột, trong đầu không ngừng nghĩ cách giải vây cho Trần Đức, nhưng lại chắng nghĩ được gì!

Mặc cho ông ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được cách nào!

Nơi này là thành Thông Thiên, không phải Côn Luân Hư, càng chẳng phải Trái Đất, ở đảy họ hoàn toàn như một con thuyền nhỏ cô đơn giữa biển khơi!

Không có thực lực thì bất cứ mưu mẹo gì cũng chỉ có chết mà thôi!

Đám võ giả xung quanh đều lộ ra vẻ xem trò hay và vui sướng khi người gặp họa, không chút đồng cảm hay thương hại nào với Trần Đức.

Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng, gặp phải kẻ mạnh nên ngoan ngoãn hạ mình, huống chi là người đến từ cái hố rác như Trái Đất?

Cái loại rác rưởi ấy không những nên ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, mà còn phải trực tiếp tự sát chứ sao còn mặt mũi đứng ở đảy?

Đã thế còn dám chọc Mạc Ly Tiêu?

Nói là thằng điên còn nhẹ chứ anh ta hoàn toàn

là một tên ngáo, đầu óc nước vào mẹ rồi!

“Tự phế?”, ngay sau đó, Trần Đức mở miệng nói với giọng hết sức lạnh nhạt và không chút cảm xúc: “Mạc Ly Tiêu đúng không? Tao thấy mày y như một con chó vậy! Còn là loại chỉ biết sủa chứ chắng biết cắn người”.

“Tao nói rồi, nếu mày khó chịu thì đến cắn tao đi!”

Chó?

Còn chỉ biết sủa, không biết cắn?

Ngông cuồng và kiêu ngạo ghê!

Ngay cả cái từ như chó mà cũng dám nói ra?

Kia chính là Mạc Ly Tiêu đó!

Trong lần sát hạch này, Mạc Ly Tiê

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK