Đối phó một cô gái thì đuối đi là được, có cần phải làm lớn và chẳng chừa cho người ta một con đường sống nào như vậy không?
Cho dù là Lục Âm Dương cũng khẽ cau mày, không hiểu sao Chu Tu lại trực tiếp muốn giết người, song, ông ta cũng không ngăn lại.
Vẫn là câu nói ấy, không được phép xúc phạm đến sự uy nghiêm và quy tắc của thành Thông Thiên!
Lăng Không không được, cô gái bỗng dưng xuất hiện kia cũng không được!
Đối với Lục Âm Dương thì không gì có thể quan trọng hơn quy định, pháp lý và tôn nghiêm của thành Thông Thiên. Thiên tài hay yêu nghiệt gì đó, ai xúc phạm thì người đó phải chết!
Hồng Y đến gần ông lão kia vào lúc quan trọng nhất nên hiển nhiên đã xúc phạm đến tôn nghiêm của thành Thông Thiên!
“Muốn giết tôi?”
Trên khuôn mặt của Hồng Y lộ ra vẻ kiêu ngạo, cơ thể nhoáng lên, khoảnh khắc khi chiêu thức của mọi người sâp đánh xuống thì cô ta bỗng dưng biến mất tại chỗ!
Ngoài Chu Tu ra thì đòn tấn công của mọi người đều thất bại trong gang tấc, đến cả góc áo của Hồng Y cũng không đụng được tới nữa là.
“Trốn? Trốn được sao?”
Riêng Chu Tu lại có vẻ hơi hờ hững, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười xấu xa. Sau đó, hắn trực tiếp ném thanh kiếm màu đen trong tay ra, thanh kiếm ấy giống như mọc ra một đôi mât, chuấn xác đâm vào một chỗ trên không cách đó 3m.
“Phụt!1
Nơi vốn rỗng tuếch bỗng phát ra một tiếng vang, sau đó, cơ thể Hồng Y chợt xuất hiện, cánh tay cô ta rách một đường, máu rơi từ trên không xuống nhiêm đỏ mặt đất.
“Ông già, tôi bảo ông dừng tay!”, Hồng Y không đế ý đến vết thương của mình, trực tiếp làm lơ đám người Chu Tu, phóng thẳng về phía ông lão đang đóng cửa tháp Linh Thú.
Có điều, cô ta còn chưa đến gần thì Chu Tu đã giành trước một bước chặn trước mặt: “Nhóc con, thành Thông Thiên không phải lè nơi mà cô có thế giở thói ngang ngược!”
Chu Tu không thích nói nhiều, trực tiếp ra tay, sát khí rợp trời.
“Ầm!”
Đúng lúc này, bỗng dưng…
Khoảnh khắc thanh kiếm màu đen của Chu Tu bổ xuống, toàn bộ tháp Linh Thú bỗng dưng run lên, phát ra một tiếng nổ.
Sau đó…
“Nhìn kìa, kia là cái gì vậy!”
“Đù… Đù!”
“Tháp Linh Thú thủng ư? Cái quỷ gì thế!”
Hầu như là cùng lúc đó, mọi người đều không kìm được ngẩng đầu nhìn lẽn đỉnh của tháp Linh Thú!
Xa xa trên chục ngàn mét, giữa những tầng
mây…
Trẽn đỉnh tháp Linh Thú rõ ràng thủng một lỗ mà mắt thường có thể thấy được!
Từng miếng kim loại rơi từ trên mấy chục ngàn mét giống như những hờn đá lớn đập xuống đất gây ra những tiếng nổ.
Tiếng động đùng đùng ấy khiến hành động của Chu Tu khựng lại, Hồng Y cũng nhân cơ hội né đi, chạy sang một bên nhìn lên đỉnh tháp Linh Thú, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh như đang chờ đợi gì đó.
“Chuyện gì vậy?”
Thoáng chốc, ánh mắt của Lục Âm Dương lập tức trở nên sắc bén như hai thành kiếm, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, nhìn chằm chằm vào tháp Linh Thú đang vỡ ra kia.
Không chỉ là ông ta mà Quách Ly Long, Ấn An Sương, Hoa Linh Vy, Thạch Thiên, Lăng Không và Bàn Chiến cũng nhìn chằm chằm vào chỗ bị hư ấy.
Ngay lúc này, dưới vô số ánh nhìn của mọi người, một luồng sáng vàng chói mẳt bổng dưng xuất hiện, sau đó một bóng người chợt nhảy ra từ trong cái lỗ kia!