Mối hận đó không chí đơn giản là thù giết bố, có thế nói, tuy Trần Đức kính trọng bố của mình, cũng tôn kính bố của anh, nhưng dù sao anh cũng chưa từng gặp, hận thù, lửa giận trong lòng anh còn có một phần vì các anh em đã mất của anh.
Họ là anh em đã từng ra sống vào chết với anh, cùng anh thưởng rượu, cùng anh trải qua sinh tử!
Thậm chí, phần hận thù này còn lớn hơn thù giết bố hơn một chút!
Nếu có thế, Trần Đức thà rằng người chết là anh!
“Vãi, anh ta khiêu chiến với Trần Nguyên Vũ?”, trong khi đã không nhìn rõ được cuộc chiến giữa thần, lúc này có người chú ý đến động thái của Trần Đức và Trần Nguyên Vũ, vẻ mặt quái dị không tả xiết.
Thiên đạo lục trọng thiên, khiêu khích một cường giả thiên quân đỉnh phong.
Tự tìm đường chết hả?
“Trần Bát Hoang, đế tôi giúp anh!”, đúng lúc này, ớ chồ cách ngàn dặm, một bóng hình xinh đẹp nhanh chóng lại gần, cô ta vừa bay người, giữa trời đất, trong hư vô nớ ra từng đóa hoa rực rỡ, những đóa hoa này được ngưng tụ bởi đại đạo, như hoa sen, lại như hoa đào, vô cùng kỳ dị.
Sau ba đến năm hơi thở, một bóng hình xinh đẹp đáp xuống trước người Trần Đức.
Trần Đức hơi sững người: “Tô Y Y?”
“Đã lâu không gặp”, Tô Y Y quay đầu cười, nghiêng nước nghiêng thành, xỉnh đẹp động lòng người, như tiên nữ hạ phàm: “Cuộc chiến giữa cấp tôn, cấp thần, có lẽ tôi không giúp được, nhưng chiến đấu giữa anh và Trần Nguyên Vũ, tôi vẫn có thế giúp được”.
Đồng thời, bên cạnh Tô Y Y xuất hiện một bà lão, bà lão rất già, cũng rất mạnh.
Trên cấp tôn!
“A di đà phật!”, tiếng niệm phật vang lên, phía xa, kim quang tràn ngập, một bức tượng phật trên trời cao, dưới tượng phật, một tăng nhân mặc áo trắng bước đến, thanh tao xuất trần, như phật giáng xuống, tịnh hóa tất cả, gột rửa tất cả, những nơi hẳn đi qua, những nơi tiêu điều trên đại địa, những lỗ hổng không gian đều bắt đầu tự tu sửa và hoàn thiện.
Phật quang chiếu rọi trăm dặm, trong hào quang, Phật tương lai Thích Thiện từ từ đi đến.
“Trần thí chủ”, hẳn đến trước Trần Đức: “Bần tăng, nguyện giúp anh một tay”.
Đi cùng Thích Thiện đến còn có một lão tăng, lão tăng khoác áo cà sa màu đỏ, người hơi mập, vô cùng hòa nhã, không nói một lời, sau đỉnh đầu, một vòng phật quang lấp lánh, như cao nhân đắc đạo.
“Hai người…”, Trần Đức hơi bất ngờ, không ngờ Tô Y Y và Phật tương lai sẽ đến đảy.
“Tôi nợ anh một mạng, bây giờ cũng cứu anh một mạng”, Tô Y Y cất giọng bình thản, không nghe ra vui buồn giận hờn.
“Thí chủ có duyên với bần tăng, bần tăng đến đây, không phải để sát sinh, ở một bên trợ giúp thì được”, từng lời từng chữ của Phật tương lai như chân ngôn phật giáp, những chữ đơn giản thốt ra từ miệng hắn như hàm chứa triết lý trời đất gột rửa tâm lỉnh, cảm giác này rất cố quái.
Tô YY, Thích Thiện.
Hai người này rất nối tiếng trong thế giới đại thiên.
Tô Y Y là thánh nữtộc Bách Hoa, người có ấn ký Thiên Đạo, tiền đồ vô lượng, Thích Thiện là Phật tương lai của Phật giáo, tương lai là chủ của một giáo, có thế nói, sự xuất hiện của hai người đại diện cho tộc Bách Hoa và Phật giáo!
Ánh mắt của Trần Nguyên Vũ âm trầm, vô cùng hung dữ.
Không ngờ lúc này lại có người dám đứng về phía Trần Bát Hoang!
‘Tộc Bách Hoa, Phật giáo…”, Trần Nguyên Vũ cất giọng trầm thấp, vừa dùng mật pháp hồi phục cánh tay bị vặn gãy, vừa nói: “Các người, châc chân muốn chống lại tôi không? Phải suy nghĩ kỹ đấy, chống lại tôi, đồng nghĩa với việc chống đối nước Vĩnh Hằng, ha ha… cho dù tôi có chết, tộc Bách Hoa, Phật giáo cũng đứng trước tai họa ngập đầu”.
Nói xong, ánh mắt của ông ta lại nhìn sang Trần Đức: “Trần Bát Hoang, mày chỉ có chút bản lĩnh này hả? Ngay cả mối thù giết bố cũng không thế đích thân ra tay, còn tìm người ngoài đến sao, ha ha, Trần Nguyên Vũ tao chết trong tay người khác, tao nghĩ, mày nhất định sẽ rất không cam tâm phải không?”
“Hai vị, hai người có thế đến đây, Trần Bát Hoang ghi nhớ phần tình cảm này”, Trần Đức lướt nhìn Tô Y Y, Thích Thiện: “Nhưng, ông ta nói đúng, đích thân tôi phải lấy mạng của ông ta”.
“Trần Bát Hoang, anh đừng có ngốc…”