Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Minh thở dài, trong đôi mẳt già nua tràn đầy thất vọng.

Quả thực Trần Bát Hoang là một yêu nghiệt tu võ không tệ,

Nhưng,

Bảy giờ anh vần hoàn toàn là một phế nhân!

Mười ngày trôi qua vẫn là phế nhân!

Lão có lòng muốn bẩo vệ tính mạng của Trần Bát Hoang, nhưng nơi này là Côn Luân Hư, so với giới thế tục thì tàn khốc và thực tế hơn nhiều,

Trần Bát Hoang không tạo ra kỳ tích, chờ đợi anh cũng chỉ có một con đường chết!

Dù lão muốn bảo vệ cũng bất lực.

Lập tức Ngụy Vô Minh như già thêm mấy chục tuổi, dáng vẻ càng không đứng thẳng nổi, ông ta lắc đầu than khố.

“Trần Bát Hoang”, lúc này Nhạc Trường Phong cũng đứng ra, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu thất bại thì trả lại thiên tài địa bảo ngày trước môn chủ tặng cho mày đi, đúng là phí của trời”.

“Không sai, Trần Bát Hoang, trả lại đồ của Vô Song môn tao đi”.

“Trần Bát Hoang, đừng đủng trong hố phân nữa, mau mang thiên tài địa bảo ra đây!”

“Cái thứ phế vặt như mày dựa vào cái gì mà được hưởng những thứ đồ này!”

Lời Đinh Nghi vừa dứt, các đệ tử của Vô Song môn liền lớn giọng ồn ào, thay nhau lên án Trần Đức!

Đặc biệt là Nghiêm Sương,

Lúc này, hẳn nhảy ra từ trong đám người, đi về phía trước:

“Trần Bát Hoang, lần này mày có dám đánh một trận với tao không!”

Tiếng hắn như sấm rền, âm thanh cuồn cuộn vang dội bốn phía. Hắn đứng giữa đám người, ngẩng cao đầu nhìn Trần Đức!

Mười ngày trước,

Hắn bị khí thế của Trần Đức chấn nhiếp, trong tâm cảnh xuất hiện vấn đề cực lớn, nếu không đích thân giết nó, e rằng về sau mãi mãi sống trong tâm

ma!

Mười ngày qua,

Hắn mang sát ý và thù hận với Trần Bát Hoang, bất cứ khi nào hắn cũng tập luyện, khố tu, trái qua sự khâc khổ chưa từng có.

Mười ngày qua, hắn đã tiến bộ lên rất nhiều!

Thậm chí,

Còn mơ hồ có loại cảm giác sắp đột phá lên Kim Đan kỳ!

Trong mười ngày này, hắn khiêu chiến Lâm Cống, khiêu chiến Lục Tử Ngang, không một ai ngoại lệ, những kẻ đã tùng mạnh hơn hắn đều hoàn toàn bị thất bại dưới kiếm của hắn!

Hắn bây giờ đã xứng đáng là người số một dưới Âu Dã Tư Linh trong thế hệ trẻ Vô Song môn!

Ai cũng biết hắn cố gắng là để chuẩn bị chém chết Trần Đức,

Bây giờ hắn đột nhiên đứng ra hoàn toàn nằm trong dự liệu của mọi người, dù là mấy tên trưởng lão cũng không ai ngăn cản hắn.

Bởi vì bọn họ thấy được thiên phú của Nghiêm Sương,

Tên nàỵ đáng được đào tạo thật tốt.

Cho hãn cơ hội đánh chết Trần Đức, phá tâm ma thì có làm sao đâu? Chỉ là một phế nhân mà thôi, giết thì cứ giết.

Biết đâu giết được Trần Bát Hoang, tâm cánh đề thăng, Nghiêm Sương liền đột phá lên Kim Đan kỳ?

‘Trần Bát Hoang, mày có dám nhận lời khiêu chiến của tao không!”, vẻ mặt Nghiêm Sương lạnh lẽo, hẳn cười gằn không dứt, trong đôi mắt hiện rõ vẻ hung ác, điên cuồng. Hắn nâng lên tay, chỉ vào Trần Đức,

“Mày… dám không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK