Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, ánh Mặt Trời vừa le lói, tốc độ của Trần Đức cực nhanh, dựa theo vị trí trên bản đồ thì anh đã cách Thiên Kiếm Phong rất gần. Cùng lắm chỉ một ngày hay nửa ngày nữa là đến.

Thế nên, anh bèn dừng lại.

Sắp phải đối mặt với một tên có thực lực cực mạnh sống lâu cả mấy chục năm như Phương Tâm Ngọc, nên anh phải cẩn thận, không thể kiêu căng, ngạo mạn mà phải giữ trạng thái tốt nhất.

Trần Đức nhảy lên một cây cổ thụ, khoanh chân ngồi trên nhánh cây vận chuyển Âm Dương Kinh, quét sạch mọi sự mệt mỏi mấy ngày nay.

Bỗng nhiên, Trần Đức mở mắt ra nhìn thẳng về phía trước.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng sư tử rống chợt vang lên.

Trần Đức lập tức cảnh giác.

Chỉ thấy trong rừng đi ra một con sư tử đực khổng lồ, cả người phủ kín một lớp lông rậm rạp màu nâu nhạt, ít nhất cũng phải 100 200kg.

Mỗi khi nó hít thở thì sẽ phát ra tiếng hầm hừ, một cảm giác khủng bố tỏa ra xung quanh, trông vô cùng kinh người.

Mà trên lưng nó không ngờ lại ngồi một người!

Con sư tử cao to, mạnh mẽ ở dưới mông gã lại giống như một con ngựa vô cùng ngoan ngoãn, vững vàng chở gã.

Đây là một người đàn ông khoảng 30 40 tuổi.

Gã vừa xuất hiện, phút chốc đã có 6 7 người đi tới. Xem ra, bọn họ đều là tôi tớ của gã.

“Cậu Mục, chúng ta mất sức chín trâu hai hổ chạy tới đây chỉ vì đón Lục Thư Tuyết, đáng sao?”, một tên cấp dưới bên cạnh gã hỏi.

“Ha ha, đương nhiên đáng giá. Lúc trước, nếu không có nhà họ Lục thì lấy đâu ra nhà họ Mục chúng ta? ồng còn nhớ không? Lúc đó, Lục Phúc của nhà họ Lục cứ nói tôi tâm địa độc ác. Giờ lại tới cầu xin tôi, ông nói xem khi gặp hắn ta, tôi phải đối xử với hắn ta thế nào?”, người đàn ông ngồi trên sư tử đực đắc ý, cười cợt hỏi.

“Ha… vậy cũng được”, bên cạnh gã, tên người hầu kia cũng tỏ vẻ đắc ý: “Trước khác nay khác, lúc trước Lục Phúc luôn ngăn cản cậu Mục qua lại với Lục Thư Tuyết, nhưng hiện tại, cậu đã có thể đứng trước mặt Lục Thư Tuyết, giao lưu trao đổi thật tốt với cô ta rồi”.

“Dù sao vẫn còn vài ngày lộ trình nữa mới đến nhà họ Lục, trên đường đi, nếu cậu Mục có thế chiếm được cô ta thì… he he, ngày sau, nói không chừng nhà họ Lục sẽ thuộc về cậu rồi”.

Tên đàn em nhấn mạnh hai chữ “trao đổi” bằng giọng điệu cực kỳ quái đản.

“Thông minh”, cậu Mục cười một cách khoái trá, sau khi tán dương đàn em, gã mới nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta đến trước đợi bọn họ”.

“Vâng!

tt

Đoàn người nhanh chóng tiến về phía trước, càng lúc càng xa.

Trần Đức ẩn mình trên chạc cây, anh đã ấn giấu hơi thở của mình nên đám người phía trước không hề phát giác.

Không bao lâu sau!

Đại khái khoảng năm phút!

Có hai bóng người xuất hiện.

Lần này là một nam một nữ.

Nam độ khoảng 50 – 60 tuổi, là một ông lão ăn mặc khá là bảo thủ, cánh tay phải của ông ta chỉ còn lại một nửa.

Hiển nhiên, cánh tay này vừa bị chém đứt không lâu và chỉ được băng bó qua loa, trên băng gạc rỉ ra rất nhiều máu. Mặt ông ta trắng như tờ giấy, hơi thở bất Ổn, trạng thái cực kỳ tệ hại.

Cô gái còn lại mặc một bộ đồ tím, bên trên cũng có dính máu, vài chỗ đã bị rách toạc ra, để lộ da thịt trắng như tuyết.

Thoạt nhìn, hai người này có chút thê thảm, lúc này, kiếm mang theo trên người đã được dùng làm gậy để chống đỡ thân thể, gian nan bước từng bước một.

“Cô chủ, chúng ta đi nhanh một chút, chỉ cần gặp được mấy người Mục Lâm là sẽ an toàn”, giọng ông lão mang theo mừng rỡ và kích động: “Cô ráng kiên trì thêm chút nữa!”

“Bác Phúc, tôi biết rồi!”

Lục Thư Tuyết khẽ gật đầu.

Thật ra cô ta đã rất mệt, suốt mấy ngày chạy trối chết, cô ta đã cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn cố gật đầu, cắn răng đi về phía trước.

“Biết chắc sẽ chết mà vẫn còn cố giãy dụa, các người không thấy mệt à?”

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, kế đó, có một bóng người nhanh chóng đáp xuống đất.

Người nọ vững vàng hạ xuống trước mặt Lục Thư Tuyết và Lục Phúc.

Nhìn thấy hắn, Lục Thư Tuyết và Lục Phúc đồng thời đề cao cảnh giác.

“Cô chủ, cô lui ra sau đi!”

Gần như theo bản năng, Lục Phúc lấy ra một cây đoản đao, nắm chặt trong tay, cắn răng nói: “Mãng Tùng, các người cũng là người của nhà họ Lục, nhất định phải giết chúng ta sao? Năm đó, ông chủ đã đối xử với các người không tệ, lương tâm của anh bị chó ăn à, sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy hả?’

Đó là một gã mặc áo đen, trên khuôn mặt vuông của gã tràn đầy sát ý, lộ vẻ lạnh lùng và vô tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK