Nghĩ tới đó, hai mắt Trần Tử Phi dần hiện lên vẻ thành kính, sợ hãi, bắt đầu thảm dò xem rốt cuộc người đang đi tới mạnh đến mức độ nào.
Nhưng mà…
Hắn ta hoàn toàn không thể thăm dò được!
Thần thức quay trở về, chí thấy một mảnh hổn
độn.
Sâu không lường được!
“Cộp!”
“Cộp…”
Thời gian dần trôi, bên trong hành lang dài loáng thoáng trông thấy mông bóng người cao ráo.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đó.
Cuối cùng Trần Tử Phi cũng không thể nén được sự kích động, trước mặt mấy vạn võ giả, nhanh chóng hành lề không hề có chút do dự nào, cúi đầu chín mươi độ, lớn tiếng nói:
“Võ giả Trần Tử Phi một lòng cầu đạo, chỉ mong muốn trở nên mạnh hơn, không hề cố tình quấy rầy tiền bối, mong tiền bối có thế tha thứ. Nếu có thể, xin tiền bối hãy nhận tôi làm đệ tử, tiếu bối nguyện làm trâu làm ngựa!”
Trần Tử Phi cúi người chín mươi độ, thái độ hết sức kính cấn, cung kính, như gặp được cha ruột của mình vậy, cúi đầu hết sức chân thành!
Giọng Trần Tử Phi mạnh mẽ, hữu lực, nghe như sấm rền bẽn tai.
Mấy vạn người trên thang trời có thể nghe rõ từng câu từng chữ, hết sức rõ ràng!
Nhưng…
Không một ai chê cười hắn ta.
Thứ nhất, họ không dám cười.
Thứ hai, hành động của Trần Tử Phi không hề mất mặt, thế giới của võ giá vốn là như thế, đối mặt với cao thủ thật sự thì không cần đến danh dự và tôn nghiêm…
Hai thứ đó chắng hề có chút tác dụng nào cả, chỉ có thể tăng tốc độ về với cát bụi mà thôi.
Cúi đầu chín mươi độ, không mất mặt!
Đối mặt với một cao thủ sống trăm vạn năm và bước ra từ Thiên Cung thế này, chẳng những không mất mặt, mà còn là vinh hạnh tuyệt đối!
Thậm chí có rất nhiều người đỏ mát, hâm mộ đến mức rơi lệ, nếu là bọn họ, chắc chắn họ sẽ không cúi đầu, mà sẽ quỳ hẳn xuống!
Trần Tử Phi vừa dứt chữ cuối cùng.
Cá thang trời và Thiên Cung đều chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân đều đều kia!
Ánh mắt mọi người đều dồn về phía hành lang
Thiên Cung, chờ đợi cùng với hy vọng và mong chờ.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Trong hành lang trống trải, tiếng bước chân không ngừng vang lên, mồi một bước chân lại khiến tỉm Trần Tử Phi nhảy lên một lần, mặt đỏ tai hồng, đầu không dám ngước lẽn.
“Soạt!”
Đột nhiên, không gian bỗng chốc dấy lẻn một cơn lốc xoáy, bộ trường bào của một võ giả trên thang trời bỗng nhiên bị cuốn vào trong hành lang.
Sau đó.
Rốt cuộc thì một bóng người cũng dần xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Bóng người cao ráo, gương mặt góc cạnh, mái tóc ngắn thoải mái dễ nhận biết, cùng với đôi mầt sâu thắm như hồ nước lập tức khiến tất cả mọi người sửng sốt!
Toàn bộ không gian lập tức chìm vào sự yẽn
tĩnh!
Yên tĩnh như chết lặng!