Đó là viện trưởng ngoại viện đấy, thân phận cao quý, là lãnh đạo cao nhất ngoại viện học viện Vô Song!
Ngày thường, bất luận ông ta đi đến đâu cũng là sự tồn tại được mọi người cung kính quý trọng, nhưng hiện…hiện tại ông ta đang…quỳ gối trước một thanh niên hơn hai mươi tuổi?
Tất cả mọi người đều không thể tin được, lúc này Trần Đức cũng quét mắt về phía tân học viên khỏa này và đám đệ tử đang đứng xung quanh quảng trường: “Sao, không phải lúc nãy các người vẫn đang cười, cười rất vui vẻ, cười rất sảng khoái sao? Sao bây giờ lại cảm như hến rồi?”
Ánh mắt Trần Đức quét qua một lượt, hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt rùng mình một cái,
vẻ mặt hoảng sợ, giống như bị Tu La đến từ địa ngục nhìn chằm chằm, nội tâm ai nấy cũng vô cùng kinh hãi, khiếp sợ.
“Cười đi ông đây xem nào!”
Trần Đức rất tức giận, lúc này trực tiếp bùng phát, không chút che giấu, linh lực mạnh mẽ ào ạt tản ra tứ phía lấy anh làm trung tâm giống như sóng thần.
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!
Một số võ giả đừng gần đó, chẳng hạn như những tên tay sai trước đó của Diệp Ca, căn bản không thế chịu được, hai chân bất giác mất khống chế quỳ trên mặt đất, bao gồm cả Vũ Văn Hữu, ông ta không tài nào đứng vững được, hết sức lo sợ.
Giờ phút này, không một ai dám đứng ra lẽn tiếng, bất luận là người của Tinh Minh hay bất kỳ thế lực nào, tất cả đều sợ hãi run bần bật.
Trong quảng trường, sáu bảy ngàn người bị Trần Đức trực tiếp chấn động!
Đây là cấp độ bá khí, uy nghiêm đến mức nào?
Lữ Đông Dã, Âu Dã Thanh Vũ, Đàm Thu, Hà Đồn và những người còn lại đều rất phấn khích, ngực bọn họ nhấp nhô phập phồng, lông mày nhướng lẽn, cực kỳ vui sướng!
“Tôi nói lại một lần nữa, lập tức, ngay bây giờ, tất cả đều cười cho tôi!”, khí tức của Trần Đức lại chuyển động, sóng gợn dâng trào tứ phía, hung hãn tràn lan, tất cả mọi người gần như nghẹt thở, chỉ cảm thấy tức ngực không chịu được, vô cùng khó thở.
“Trần Bát Hoang, chuyện này, dừng ớ đây đi!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói hơi già nua giống như tiếng sấm vang dội, một luồng khí tức khác lan tràn ra, áp lực do Trân Đức gây nên trực tiếp rút lui như thủy triều.
Tất cả mọi người không ngừng hít thở sâu.
Cùng lúc đó, trong khoảng không, một ông già khoáng sáu mươi tuối xuất hiện, ồng ta đang mặc chiếc áo choàng độc nhất vô nhị của học viện Vô Song.
“Viện trưởng!”
Nhìn thấy ông ta, trong đám đông có người thốt
lên.
Viện trưởng nội viện, Công Tôn Hằng!
Không ai ngờ chuyện của ngoại viện vậy mà lại kinh động đến tận viện trưởng nội viện!
Đã hơn mười năm rồi, ông ta chưa từng xuất hiện ở ngoại viện!
“Trần Bát Hoang, Diệp Ca và Hồ Ngạo đã chết rồi. Trò hề này cũng nên kết thúc được rồi. Tại sao cậu cứ phải khố sở ép buộc bọn họ, quấy rối đạo tâm của đệ tử trong viện tôi, làm ánh hướng đến việc tu luyện của bọn họ?”, Công Tôn Hằng dừng lại, đứng trẽn một cây cột ở góc quảng trường nhìn xuống, uy nghiêm tứ phía.
“Lão già kia, ông nói kết thúc là kết thúc sao?”
Trần Đức chế nhạo: “Tôi chỉ bảo đệ tử của các ông cười, như vậy đã quấy rối đạo tâm của bọn họ rồi? Vậy Diệp Ca, Hồ Ngạo, Cố Tinh Hoa, và những người này đã chế nhạo, châm biếm, thậm chí còn muốn giết anh em và người phụ nữ của tôi, những lúc đó sao ông không xuất hiện?”
Người có tố chất như Trần Đức cũng nhịn không được mà chửi thề, anh thực sự rất tức giận, nếu anh đến muộn một chút, Lữ Đông Dã và Kỳ Hàn chắc chắn sẽ chết, lúc đó, liệu vị viện trưởng này có đứng ra không?
ông ta vốn không quan tâm đến tính mạng của người khác, vậy mà giờ lại chạy ra nói cái gì mà đạo tâm với tu luyện?
Đây không phải là đang nói chuyện vớ vẩn sao?