Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!”

Ngay lập tức, bức tường vỡ nát, lúc này, Trần Đức đang ở vị trí cách mặt đất 2500 đến 2600 mét, bên ngoài lỗ thủng chính là vách núi.

Anh liếc nhìn xuống chân Thiên Kiếm Phong.

Kế đó…

Bước ra một bước…

Tung người nhảy xuống từ độ cao hơn 2000 mét.

Cùng lúc đó, bên dưới Thiên Kiếm Phong, Triệu Phong và đám võ giả của những gia tộc khác đang tuần tra khắp nơi, vừa đi vừa tán gẫu.

“Anh Triệu, theo anh thì khi nào Phương tiền bối mới xuống? Chúng ta phải đợi đến bao giờ?”, một gã võ giả phàn nàn. Cũng bới vì Phương Tâm Ngọc còn chưa rời khỏi Thiên Kiếm Phong nên bọn họ mới phải chờ ở đây.

“Không biết, theo lý thì chắc sẽ nhanh thôi”, Triệu Phong nhẩm tính thời gian: “Ráng thêm chút nữa đi, nếu không nhầm thì có lẽ là hôm nay”.

“Hề hề, anh Triệu, theo anh thì Phương Tâm Ngọc có chết không? Có khi nào cái xác vừa được thu dọn kia là ông ta không?”, tên võ giả này nói đùa.

“Tiểu Đông, ý của cậu là Trần Bát Hoang còn sống, còn kẻ chết là Phương Tâm Ngọc à? Thôi đi, đừng có mơ!”, Triệu Phong trợn tròn mắt, sao người của gia tộc mình lại có loại suy nghĩ ngu ngốc vậy chứ?

“Hề hề, tôi chỉ nói vậy…”

Võ giả kia còn chưa dứt lời thì…

“Ầm!”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột ngột vang lên, dường như có thứ gì đó cực lớn bị va chạm, làm rúng động trời đất.

Cùng với đó, dưới chân Thiên Kiếm Phong, bụi mù tung bay, cát bay đá chạy, cây cối nghiêng ngả, dường như muốn nhấn chìm tất cả, không cách nào nhìn rõ được tình hình.

Thấy vậy, Triệu Phong sững sờ, sau đó, dường như nhớ ra điều gì, lập tức hét lớn: “Các vị, con mẹ nó đừng đi tuần tra nữa, tiền bối Phương sắp xuất quan rồi, nhanh qua đây nghênh đón!”

Thực lực của Phương Tâm Ngọc thực sự là quá mạnh!

Trước khi lên Thiên Kiếm Phong, ông ta sớm đã là người mà Triệu Phong và đám võ giả này không thể đắc tội nổi, lúc này xuất quan, nhất định là càng mạnh hơn nữa!

Bọn họ nhất định phải tiếp đón cẩn thận!

Triệu Phong vừa hét lớn, đám võ giả xung quanh liền chạy đến tập hợp lại một chỗ, cung kính đứng bên ngoài làn khói cuồn cuộn, trên mặt ai nấy cũng thế

hiện rõ sự kính nể, mong chờ, đợi người xuất hiện.

“Đệt, nhìn tình hình này, là trực tiếp nhảy từ Thiên Kiếm Phong xuống sao!”, Triệu Phong hồn bay phách lạc, Thiên Kiếm Phong cực kỳ đặc biệt, trọng lực ở bên trên nặng hơn phía dưới rất nhiều!

Từ độ cao hơn hai ngàn mét ở đây nhảy xuống, tương đương với độ cao bốn, năm ngàn mét ở nơi khác đấy!

Ai có thể giữ cân bằng được trong sự ma sát và xé nát đó?

Không phải lúc nãy Trần Bát Hoang từ trên Thiên Kiếm Phong rơi xuống, thi thể đã tan nát sao?

Còn Phương Tâm Ngọc.

Vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống!

ông ta…rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phong càng thêm chấn động, đám võ giả sau lưng hắn ta cũng hiểu điều này, sắc mặt ai nấy cũng đông cứng, ánh mắt mong đợi dồn về phía khói bụi cuồn cuộn. Phương Tâm Ngọc vừa đột phá, có khi nào tâm trạng cực tốt mà thưởng cho bọn họ một ít linh thạch không?

“Cũng chỉ có cường giả mạnh như tiền bối Phương mới có tư cách lên đỉnh Thiên Kiếm Phong, loại rác rưởi như Trần Bát Hoang sao có thể so với tiền bối Phương được chứ?”, Triệu Phong nghĩ đến đây, quay đầu lại hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh: “Vừa nãy tôi bảo đem xác của Trần Bát Hoang đi cho chó ăn, đã làm chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK