Một giây kế tiếp,
Trần Đức lật lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một loại quả!
Một quả màu tím, còn tím hơn quả cà!
Quả Âm Chi!
“Cũng bởi vì nó, lần này đảo Định Thiên chính là muốn có được loại quả này, tôi vô tình có được, tên của nó là quả Âm Chi”, Trần Đức thản nhiên nói: “Chắc hẳn các người đều biết giá trị của
“Quả Âm Chi?!”
nó?”
“Quả Âm Chi triệu năm mới có thể sinh trưởng trong truyền thuyết?!”
“Thần dược, loại thuốc cấp bậc đại thần, loại quả này dù ăn một miếng, ở trong cấp Thiên cũng có thể kéo dài tuổi thọ ba mươi ngàn năm!”
Trong nháy mắt Trần Đức nói ra tên nó, xung quanh hoàn toàn bùng nổ!
Gần như tất cả người trong Thiên Tự
Các,
Toàn bộ đều vây lại.
Từng người nhìn chằm chằm vào loại quả màu tím kia, không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt đều đỏ lên!
Không thể nghi ngờ,
Giá trị của quả Âm Chi rất lớn!
Nói thế nào nhỉ… quả Huyết Ngọc Tử Hải ở trước mặt quả Âm Chi chính là em trai, em trai trong em trai!
Tiểu Y nhìn thấy quả Ảm Chi, trong mắt tràn đầy luyến tiến, Trần Đức dùng thần thức truyền âm, lặng lẽ nói kế hoạch cho Tiểu Y, lúc này nó mới bình tĩnh.
“Giá trị của quả Âm Chi này không cần nhiều lời, tôi nghĩ chắc chắn là bảo vật vô giá ấy chứ? Nếu như… tôi nói nếu như, tôi mang ra đấu giá ở Hằng Thiên Các, chí ít cũng có thế đấu giá được ba trăm triệu cân nguyên thạch thượng phẩm, chắc vấn đề không lớn đâu nhỉ?”
“Cậu Trần, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Trần Đức vừa dứt lời,
Trong đám người,
Một lão giả rẽ hàng đi ra!
Tào Nam Thiên!
Các chủ Hằng Thiên Các!
Ông ta mới từ thánh địa Thái Thương chạy về.
Sau khi biết được Trúc Mặc Uyên bị bỏ rơi, ông ta đã tự nghe ngóng hướng đi của Trần Đức, cũng may, hướng đi của anh không khó hỏi thăm, dù sao chuyện Thiên Tự Các cắt ra quả Huyết Ngọc Tử
Hải, chuyện này cũng đã hấp dẫn không ít người gần đấy bàn tán.
Ông ta đã đến Thiên Tự Các từ lâu.
Chỉ có điều vẫn không tìm được cơ hội xuất hiện.
Bây giờ,
Cơ hội đến rồi.
Ồng ta đi một bước đến trước mặt Trần Đức, trong lời nói mang ba phần tôn kính, ba phần hòa nhã, ba phần nghiêm túc: “Cậu Trần, tôi là các chủ của Hằng Thiên Các, Tào Nam Thiên, giá trị của quả Âm Chi này không chỉ ba mươi ngàn, bán đấu giá ớ Hằng Thiên Các tôi ít nhất năm trăm triệu cân nguyên thạch thượng phẩm, Tào Nam Thiên tôi dám cam đoan!”
Năm trăm triệu cân nguyên thạch thượng phẩm!
Con sô’ như vậy quả thực khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.
Nhưng,
Cái này cũng bình thường.
Nói thế nào nhỉ, thứ đồ như quả Âm Chi chính là bảo vật vô giá, còn gấp một trăm ngàn lần gấu mèo, không khác gì thứ đồ sắp tuyệt chủng, người bình thường đừng nói là có được, ngay cả nhìn cũng không thể nhìn thấy!
Không chỉ là trong cấp Thiên, e là cường giả trên cấp Thiên, hoặc trên nữa, trên nữa nữa đều muốn có.
Cho nên,
Năm trăm triệu thật sự không
nhiều.
Đương nhiên… có cam đoan của Tào Nam Thiên, mọi người sẽ càng yên tâm!
“Đa tạ Tào các chủ”, Trần Đức thản nhiên nói.
“Cậu Trần…”, Hồn Châu còn muốn khuyên nhủ, nhưng Trần Đức không cho ông ta cơ hội lên tiếng, trực tiếp nhìn Vạn Cửu Khung: “Thế nào, bây giờ, đã tin tôi có thế đánh cược được chưa?”
“Ha ha, tốt!