Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức xua tan dòng suy nghĩ, định sau này sẽ tìm hiểu thật kỹ rốt cuộc là thế nào.

“Đoạn Nguyên, đạo mà cậu tu hành có duyên với Lưỡng Nghi Tông, bộ trang phục này là do tôi dùng linh tơ tằm đế tạo ra, sánh được với bất kỳ linh khí thượng phấm nào, tặng nó cho cậu làm vật phòng thân!”, trong lúc Trần Đức trầm tư, Trình Lâm Phong giao đạo bào trong tay cho Đoạn Nguyên.

“Cảm ơn tông chủ!”

Đoạn Nguyên cất đạo bào, cũng không ghen tỵ với Trần Đức, với thực lực mà Trần Bát Hoang thể hiện ra, anh xứng đáng được Trình Lâm Phong coi trọng.

“Được, chúng ta đi thôi!”

Sau đó, một cảnh đáng sợ đã xảy ra, lại thấy Trình Lâm Phong tấn công một quyền vào không

trung, sau đó không gian trước mât như sụt lở, đổ sập từng trận, hư vô đen tối trực tiếp nhấn chìm Trần Đức, Đoạn Nguyên.

Trình Lâm Phong tóm lấy cánh tay của hai người, trong phút chốc, hai người cũng biến mất vào khe nứt hư không.

Mạnh như Trần Đức cũng phải cảm thấy kinh hãi.

Vừa tiến vào khe nứt hư không, khắp nơi đều là một vùng tối tăm, yên tĩnh, bốn phương tám hướng đều là sức mạnh giằng xé, dòng hồn loạn vô cùng loạn và anh không thể kháng cự, đây là lần đầu tiên anh thực sự tiến vào khe nứt hư không, đi xuyên trong khe nứt hư không, cảm nhận rõ ràng được sự đáng sợ trong đó!

Kể cả là anh, nếu không có sự hò trợ của Trình Lâm Phong, e rằng cũng sẽ bị sức mạnh hư không hủy diệt trong phút chốc, hóa thành hư vô đấy?

Lúc này, anh bất giác nhớ đến Hồng Y.

Cô bé đó thường xuyên ở trong khe nứt hư không, làm sao có thế giữ được cơ thế lành lặn?

“Cmn…”, Đoạn Nguyên cũng rất kinh ngạc: “Tông chủ, đây chính là hư không vỡ vụn trong truyền thuyết phái không?”_______________________

“Coi là vậy đi…”, Trình Lâm Phong gật đầu, đưa theo hai người xuyên như con thoi trong bóng tối, tốc độ nhanh đến kinh người.

Thời gian chậm rãi trôi.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Ba tiếng…

Mười tiếng!

“Tới

V • I

rồi!

n

Sau mười tiếng, đôi mẳt Trình Lâm Phong ngưng lại, tấn công một quyền vào hư không trước mắt, trong tích tắc, bóng tối trước mắt xuất hiện ánh sáng, cùng lúc đó, cùng với tiếng kêu ầm ầm đinh tai nhức óc, ba người từ không trung cao đến hàng trăm mét đáp xuống mặt đất vững vàng!

“Hoan nghênh đến với Vân Tiêu Giới!”

Sau khi đáp xuống mặt đất vững vàng, Trình

Lâm Phong hít sâu một hơi, vận hành linh khí, trong nháy mắt, năng lượng tiêu hao trong không gian vỡ vụn của ông ấy được hồi phục đến bảy tám phần.

Điều mà Trần Đức và Đoạn Nguyên cảm nhận được đầu tiên chính là trọng lực còn đáng sợ hơn thành Thông Thiên gấp hai ba mươi lần, cũng may anh và Đoạn Nguyên vẫn cỏ thế chịu được.

Lần này, cảnh tượng xung quanh rất hoang vu lạnh lẽo!

Thực sự là hoang vu lạnh lẽo, bọn họ đứng trên núi, nhưng mặc dù vậy, xung quanh vẫn có những ngọn núi cao hơn đứng sừng sững, mồi một ngọn núi đều cao hơn đỉnh Everest ở thế tục, kéo dài không dứt, không nhìn thấy tận đầu.

Trên những ngọn núi này, tất cả cây cối, hoa cỏ gần như đều khô héo, trông có vẻ không có dấu hiệu của sự sống, trên một số ngọn núi, ngay cả một cây thực vật cũng không có.

Lọt vào mắt là cảnh tượng hoang vu, tĩnh mịch, vắng lặng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK