Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, con mắt thấu thị, đôi mât Ngự

Thú.

Tất cả đều được dùng tới.

Không chỉ thế.

“Rầm!”

Cùng với tiếng gào thét kinh thiên động địa, Ly Hỏa, hoàn toàn bùng lên!

Hỏa diễm ngập trời hừng hực thiêu đốt, như biến lửa ập xuống mặt đất, tạo thành một lá chắn.

Nó lại… Ngăn cản Địa Vu Lôi!

‘Cái gì?’

Nam Cung Trần thoáng kinh hãi, trạng thái của Trần Đức lúc này khiến ông ta cảm nhận được sự nguy hiếm.

“Ảo giác, chắc chắn là ảo giác”.

Lòng Nam Cung Trần chợt trờ nên nặng nề, một tên rác rưởi cảnh giới Hỗn Nguyên sao có thể khiến ông ta cảm thấy nguy hiếm được?

Có lẽ ngọn nguồn của cảm giác nguy hiểm đó.

Chính là… Ngọn lửa kia?

Thế nhung…

Nam Cung Trần nhanh chóng nở nụ cười: “Thì ra là Ly Hóa, tuy Ly Hỏa có mạnh, nhưng đáng tiếc, so với Địa Vu Lôi vẫn không thể bằng, huống chi cảnh giới của cậu còn quá thấp!”

Ông ta vừa dứt lời.

Có thế thấy rất rõ Địa Vu Lôi đang cắn nuốt, phá hủy Ly Hỏa, chỉ sau vài giây, ngọn lửa Ly Hỏa đã bị dập tầt gần như là toàn bộ, không ngùng lùi về phía sau.

“Ly Hỏa, chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi”.

Khóe môi Trần Đức cong lên một nụ cười, cùng với mái tóc dài màu xám trắng, vạt áo bay bay, điển trai đến lạ lùng.

“Chơi sấm sét, thì bản thân tôi muốn xem ông chơi giỏi, hay lè tôi hơn một bậc…”

“Đùng đùng!”

Lúc này, có thế thấy rất rõ bên trong nguyên khí hỗn độn của Trần Đức xuất hiện tia lửa điện.

Tia lửa điện màu tím!

Nhưng, rất mỏng manh, dường như không có một ai phát hiện ra nó.

Sau đó.

Trần Đức hóa thành một tia sáng, lao ngược lên bầu trời.

Ầm!

Luồng nguyên khí hổn độn lưu chuyển.

Anh dùng cơ thế của mình đế chống chọi với sấm sét!

Không chỉ đỡ cho sức mạnh tấn công mình.

Còn đỡ luôn cá một phần ba sức mạnh kia!

So với Địa Vu Lôi gào thét, bóng dáng Trần Đức có vẻ rất nhỏ, nhưng anh vân lao thẳng lên như thế!

“Cậu… Tên điên này, đúng là một kẻ điên mà!”

Đôi mắt đục ngầu già nua của Cơ Trường Vân đầy rung động, kính nể, cùng với đôi chút tiếc thương.

Đáng kính nể nhất là, ngay lúc này Trần Đức vẫn đỡ lấy sấm sét cho bọn họ, điều đó cần bao nhiêu can đàm cơ chứ.

Đáng tiếc là.

Anh quá yếu!

ít nhất bây giờ anh còn quá yếu!

Có thể đỡ được Địa Vu Lôi không?

Không chỉ mình ông ta, tim của mọi người đều dâng lên tới cổ họng, bóp nghẹn, nhìn chằm chằm vào Trần Đức với nắm đấm siết chặt.

Trong lòng vô cùng kính nể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK