“Nó… Nó không phải của tôi”, Chu Tư Linh ngẩn người, vội vàng phủ định, đối mặt mười mấy, hai mươi trưởng lão thế này, cô ta không dám nói dối.
“Không phải của cô cả?”, lục trưởng lão khó hiếu nói: “Cô không phải là Tư Linh ư? Âu Dã Tư Linh?”
“…”, mặt Chu Tư Linh đỏ bừng: “Lục trưởng lẽo, tối… Tôi tên Chu Tư Linh, không phải lả Âu Dã Tư Linh!”
“Khụ!”
Lục trưởng lão khẽ ho khan một tiếng: “Chu Tư Linh? Được rồi, cô lui xuống đi!”
Chu Tư Linh cúi đầu quay về trong đám người.
Xấu hố đến cùng cực.
Cô ta cứ tướng là có miếng bánh rơi xuống đầu mình, nào ngờ… Nào ngờ là nhận nhầm người?
Xấu hổ có, nhưng cũng có cả hụt hẩng.
Hận không thế tìm một cái lồ đế chui vào!
Những võ giả trước đó nhiệt tình khen ngợi lập tức tât đài, trở nên hở hững khiến cô ta cực kỳ khó
chịu, muốn biết rốt cuộc Âu Dã Tư Linh đó là ai!
‘Thế thì Âu Dã Tư Linh là người nào, phiền bước ra một chút…”, sau đó, lục trưởng lão lại hòi.
“Đừng sợ, có anh ờ đây rồi, đi đi!”, Trần Đức khẽ nói bên tai Âu Dương Tư Linh.
“ừm”.
Âu Dã Tư Linh hít sâu.
Sau đó.
Cô ta bước ra khỏi đám người.
Tự tin, tao nhã, bình tĩnh!
Bóng dáng lạnh lùng hờ hững, như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Không kiêu ngạo, không nịnh hót, bước ra nói: “Lục trướng lão, tôi chính là Âu Dã Tư Linh”.
Cô ta vừa xuất hiện.
Thì…
Ánh mat tất cả mọi người lại tập trung vào cô
Âu Dã Tư Linh!
Cô ta lại chính là Âu Dã Tư Linh ?
Mười mấy, hai mươi trưởng lão đến đây chỉ vì một người cảnh giới Thiên Tôn cửu trọng?
Mọi người đều không thế tin nổi chuyện này!
Nhất là Chu Tư Linh.
Cô ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được người cô ta khinh thường trước đó lại chính là Âu Dã Tư Linh!
Giống cô ta.
Có hai chữ Tư Linh!