Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông này trông khoáng bốn mươi, năm mươi tuổi!

Cơ thể ông ta rất vạm vỡ, mặc dù nét mặt hơi đứng tuổi, nhưng cũng không thế che đi vẻ điển trai, hồi trẻ chắc chắn cũng là một thanh niên phong độ khí khái, mặt mày sáng sủa, tóc dài đến vai, vô cùng phóng khoáng.

Nếu Trần Đức gặp lại, chắc chắn sẽ nhận ra người này.

Ông ta chính là Đệ Ngũ Hiên, người cùng mẹ của Trần Đức đến nhà Chu Hồng Diễu năm đó!

“Ông chắc chắn là cậu ta chứ?”, Đệ Ngũ Hiên cúi nhìn lão nô bộc, thản nhiên hỏi.

“Đúng thế’.

Lão nô bộc run run nói: “Lão nô chắc chắn một trăm phần răm, một ngàn phần trăm, chính là cậu ta, không sai đâu, cậu ta không những tên lè Trần Bát Hoang, trong tay còn có kiếm Long Ngâm nguyên vẹn!”

Lão nô bộc vừa nói ra, Đệ Ngũ Hiên rơi vào trầm mặc.

Trầm mặc đến một trăm hơi thở mới lên tiếng: “Ông cứ giữ bí mật chuyện này đã, không được truyền đến tai người thứ ba, hiểu không?”

“Lão nô biết rồi!”

Trần Đức không hề hay biết mọi việc bên ngoài, nghỉ ngơi điều dưỡng ba ngày ba đêm, cuối cùng thương tích của anh đã hồi phục hoàn toàn, lại trở về trạng thái đỉnh phong!

Không những vậy!

Anh còn đột phá!

Trận chiến nhà họ ưng lần này, tuy đa phần đều dựa vào sức mạnh của Linh Lung, và các bảo vật, con át chủ bài.

Nhưng giao chiến với cường giả cấp thần vương, thần tôn, anh càng hiểu rõ thông suốt hơn về tu võ, mấy lần thương nặng, suýt chết, sau khi hồi phục, các phương diện đều được tăng mạnh về chất!

Cảnh giới thì từ thông thần nhất trọng nhảy vọt đến thông thần ngũ trọng!

Rất nhiều người cá đời cũng không thế vượt qua được một trọng, còn anh trong ba ngày, vượt liên tiếp bốn trọng!

Trần Đức cũng không cám thấy bất ngờ với việc này, đối với anh, hoàn toàn đều là điều đương nhiên, hợp lẽ thường!

Anh đột phá, linh khí trong hàng trăm mét gần như bị anh rút đến mức rơi vào trạng thái chân không!

Mấy tiếng sau, linh khí mới phục hồi.

“Vù…”

Mở đôi mắt, Trân Đức lập tức quan sát tình hình của ưng Thanh Vũ.

Cô ta vẫn ngủ say, hôn mê bất tỉnh, đôi lông mày thanh tú cau lại, sắc mặt tái nhợt, không có

chút khí sắc.

Một tia thần thức tiến vào trong cơ thể cô ta, Trần Đức chỉ cảm thấy hổn loạn, tối tăm, mất mát, băng lạnh, tức giận, chết chóc…

Các loại cảm xúc tiêu cực đan xen hội tụ, mạnh như Trần Đức cũng suýt bị ảnh hưởng.

Cảm nhận được trạng thái của Ưng Thanh Vũ, Trần Đức vô cùng đau xót, cô ta chỉ là một cô gái mười tám mười chín tuổi, lẽ ra phải vui vẻ, an phận, không phải chịu nổi đau như này!

Tất cả cũng do anh!

“Trước kia vốn tưởng rằng Minh Tâm đan hữu dụng, bây giờ xem ra không ổn”.

Trần Đức cau mày,

Trì hoãn cho tới bây giờ, tình hình của Ưng Thanh Vũ đã vô cùng phức tạp, chỉ dựa vào Minh Tâm đan, tuyệt đối không có cách nào loại bỏ được những cảm xúc tiêu cực kia.

Trần Đức nhắm mắt suy tư, anh nhớ lại tất cả truyền thừa trong đầu, dự định tìm kiếm một phương thuốc hoặc một loại đan dược.

Nhưng,

Từ đầu đến cuối anh vần không tìm thấy bất kỳ biện pháp nào.

“Để tôi xem xem”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK