Vậy mà…vậy mà đã bị tên khốn Trần Bát Hoang kia ngủ rồi?
“Thằng nhóc này, có vận đào hoa đến vậy sao?”, Ngụy Vô Minh ngồi ờ phía trên, mí mắt giật giật, trong lòng không khỏi cảm thán.
Trong mấy ngày qua, lão đã điều tra lý lịch của Trần Bát Hoang, bao gồm tất cả những gì anh đã
trải qua ở giới thế tục.
Với thế lực đáng sợ của ông ta, không khó đế điều tra được những chuyện đã xảy ra với Trần Bát Hoang trong quá khứ.
Trong giới thế tục, phụ nữ của anh đều là mỹ nữ cực phẩm, ở Côn Luân Hư này còn có Âu Dã Thanh Vũ, Âu Dã Tư Linh, ức Thư Huyên…
Bảy giờ lại thêm một cô nữa?
Ngay cả ông ta đường đường là môn chủ Vô Song môn cũng chưa từng phong lưu như vậy!
Ngụy Vô Minh tuổi già nhưng tâm không già, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Một lúc sau, Ngụy Vô Minh nói: “Cô đừng sốt ruột, Bát Hoang đang bế quan, bây giờ cô tạm thời ở lại Võ Song môn. Về phần chuyên của cô chủ cô và cõ, tôi sẽ thông báo cho cậu ẩy”.
“Môn chủ nhất định phải nhớ chuyên của tôi!”, Tiểu Lục nhắc nhờ.
“Cô yên tâm, môn chủ nhất định sẽ nhớ kỹ, xin mời, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi”, người đệ tử đưa Tiểu Lục vào lúc nãy, giơ tay làm động tác mời.
“Chúng ta tiếp tục”, sau khi hai người rời đi, Ngụy Vô Minh lại nhìn tám vị trường lão rồi nghiêm nghị nói.
Về phần chuyên của Tiểu Lục, hiện tại lão tạm thời gác lại, bây giờ Trần Đức vẫn đang bế quan và trị thương.
Với tình hình này, nếu tiếp tục đi đối mặt với một người canh giữ khác, tỷ lệ chiến thắng gần như bằng không.
Huống hồ, chuyên còn liên quan đến Vân Tiêu
Giới.
Nếu Trần Đức can thiệp vào chuyện này thì chỉ giống như đang tự nguyên nộp mạng, ngoài ra không có tác dụng gì cả.
‘Tôi nghĩ tốt nhất là nên để Trần Đức đi đi”, tam trường lão đứng dậy, thận trọng nói: Theo ý kiến của đại trường lão, đầu tư vào một quả bom hẹn giờ như vậy, tôi cảm thấy rất không ổn”.
“Mặc dù, cậu ta là một vũ khí siêu mạnh, nhưng…cũng là một con dao hai lưỡi, có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào, hơn nữa, tôi nghĩ xác suất hại chúng ta mất mạng là rất cao!”
‘Đúng vậy”, ngũ trường lão Nhạc Trường Phong
nói: “Chúng ta đã tận tình tận nghĩa, tạo dựng nên mối quan hệ tổt, không cần phải giữ cậu ta lại nữa”.
Một số vị trưởng lão phát biểu ý kiến, lần này ngoại trừ Tô Tây Pha thì tất cả mọi người đều cho rằng không nên giữ Trần Đức lại, ngay cả Vu Thu Yến cũng vậy. Thứ nhất, giống như Đinh Nghi và Nhạc Trường Phong đã nói, Trần Đức đã đâc tội với nhà họ Ưng, Vô Song môn có thể sẽ bị liên lụy cực kỳ cực kỳ lớn.
Thứ hai, bà ta không muốn Âu Dã Tư Linh – đệ tử tài giỏi nhất của mình vì một người đàn ông mà ngày nhớ đêm mong, gặp nhiều nguy hiếm.
Cho dù Trần Đức rất mạnh, cũng không được.
Âu Dã Tư Linh là do bà ta bồi dưỡng nên, không thể cứ như vậy mà bị phá hủy được.
Bên trên, Ngụy Vô Minh chìm vào trạng thái phân vân khó xử, thật ra lão muốn giữ Trần Đức lại hơn, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lão lên tiếng: “Mọi người nói đúng, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, Trần Bát Hoang vẳn nên ở lại, kể từ khi lão tổ quy tiên, Vô Song môn chúng ta vẫn không ngừng xuống dốc, tôi không muốn thế hệ Vô Song môn càng ngày càng yếu kém hơn”.
‘Sự xuất hiện của Trần Bát Hoang là một thời
cơ. Tôi sẵn sàng đánh cược một ván, cược cậu ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức ngay cả nhà họ Ưng cũng chỉ có thể ngưỡng vọng!”