Làm sao Trân Bát Hoang sẽ là một tên Thần Vương rác rưởi?!
Tên của người, bóng của cây, hắn vốn tưởng rằng người có thể khiến Trình Lực đích thân nhắc tới dù thế nào đi nữa cũng là một Thánh Nhân chứ?
Ai biết được lại là một Thần Vương?
“Tĩnh Vân, em quen hắn?’
“Cr.
Bạch Tĩnh Vân khẽ vuốt cằm, hai chữ “rác rưởi” của Tư Đồ Lâm khiến cô ta rất không vui.
Trước đó, mặc dù cô ta đã từng nói qua với Tư Đồ Lâm và Bạch Lan Tiên về cái chết của Trình Võ, Cẩu Vương, Lão Ưng, nhưng không hề nói qua tên của Trần Bát Hoang, bây giờ xem ra đúng là lựa chọn sáng suốt.
Nếu không thì với tính cách của TưĐồ Lâm, nhất định sẽ ở không đi gây sự.
“Quá thật khiến người ta thất vọng rồi”.
Bạch Lan Tiên khẽ lắc đầu, trong con mắt đục ngầu lóe lên vô vị.
“Loại rác rưới này còn chọn chiến thần Quất Hữu Kinh, ha ha, chắc Đao Quỷ cũng chẳng buồn để ý hắn đâu”.
Tư Đồ Lảm cực kỳ coi khinh: “Tĩnh Vân, sau này bớt đi cùng với kẻ không biết trời cao đất dày này đi, quen biết hân em không cảm thấy là một loại sỉ nhục sao?”
“Tư Đồ Lâm, tỏi và hắn chỉ là quen biết, chỉ như vậy mà thôi, anh không cần suy nghĩ nhiều”.
Bạch Tĩnh Vân không muốn cho Trân Đức thêm phiền toái, cô ta chí muốn mau chóng rời khỏi đây, cô ta thúc giục: “Cô, chúng ta đi thỏi, đừng ả đây lãng phí thời gian”.
“Đừng có gấp”.
Tư Đồ Lâm rõ ràng thấy Bạch Tính Vân hơi vội vã hốt hoảng và cỏ một vài cảm xúc đặc biệt.
Làm sao hắn tin rằng hai người chỉ là quen biết?
“Cậu Trình nói, nếu ai giết được Trần Bát Hoang thì có thể làm đệ tử quan môn của hắn, mặc dù con không muốn làm đệ tử của hắn nhưng giết chết hắn, cầm đầu của hắn đi đối lấy công pháp võ kỹ gì đó cũng rất tốt, cô cảm thấy thế nào, cô Bạch?”
Tư Đồ Lâm khoanh tay, cười lạnh nói.
“ừ, quả thật có lý”.
Bạch Lan Tiên gật đầu, bày tỏ đồng ý,
“Cô. Đừng”.
Mặt nhỏ của Bạch Tĩnh Vân khẽ thay đổi, cô ta vội nói: “Trần Bát Hoang hắn… không dễ chọc!”
Bạch Tĩnh Vân trong lòng rất khấn trương, cô ta lo lẵng Bạch Lan Tiên thật sự sẽ nghe theo đề nghị của Tư Đồ Lâm, đâm đầu vào chỗ chết đi trêu chọc Trần Bát Hoang!
Bạch Lan Tiên còn tạm được, Thánh Nhân mười sáu giai, Tư Đồ Lâm thì sao? Hắn chẳng qua chỉ là một Thánh Nhân tám giai mà thôi!
Thật sự muổn chọc giận Trần Bát Hoang, hẳn chác chân phải chết!
Mặc dù, Bạch Tĩnh Vân ghét bỏ không thích Tư ĐỒ Lâm, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa cũng quen biết nhau, cô ta không muốn Tư Đồ Lâm tìm chồ chết, đồng thời cũng không muốn vì mình mà cho Trần Bát Hoang thêm phiền phức.
Trước đó, Trần Bát Hoang tha cho cô ta một mạng đã là đại ân đại đức rồi, bây giờ lại đi đâm đầu vào chổ chết nữa.
Đôi lông mày Bạch Tĩnh Vân siết chặt, cô ta lặp lại: “Cô, cô tin con đi, Trần Bát Hoang hắn… thật sự không dề chọc. Chí ít là chúng ta không chọc nổi!”
“Không dễ chọc?”