Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Liều mạng thôi, dám xâm phạm Lưỡng Nghi Tông chúng ta, cho dù có chết cũng phải đánh một trận, giết một tên cũng không thiệt, hai tẽn thì hời máu rồi!”

“Đúng vậy, mẹ nó chứ, ông đây đang ngủ với phụ nữ lại đột nhiên xông vào, nhất định phái đánh!”

»t íi

Từng tiếng nói lần lượt vang lên, ba người Đồ Trường Sinh, Lý Thanh Nguyệt và Từ Thái Khôn cũng bay lên không trung hướng về phía trước, đối mặt với mấy người vừa đến.

“Cung Trường Lâm, Lưỡng Nghi Tông đối đãi với ông không tệ, vậy mà ông lại lựa chọn phản bội”, Đồ Trường Sinh nhìn chòng chọc về phía Cung Trường Lâm: “Lẽ nào ông đã quên rồi, khi các tông môn lớn bài xích khinh thường ông thì ai đã tiếp nhận ông sao?”

“Cung Trường Lâm, lão già chó chết lòng muông dạ thú, Kình Thiên Tông cho ông lợi ích gì mà ông lại chọn phản bộl chúng tôi?”

Từ Thái Khôn lửa giận hừng hực, như có một con rồng lửa va vào người, mặt đỏ bừng: “Từtrước đến nay tôi đều coi ông như huynh đệ, vậy mà ông làm huynh đệ như thế này sao?”

Sắc mặt Cung Trường Lâm không chút thay đổi, ngoài mặt giả vớ tươi cười: “Haha, các người đây là đang mua dây buộc mình, tôi hỏi các người, một đứa tiểu bối như Đoạn Nguyên, dựa vào cái gì mà hướng thụ đối đãi ngang hàng với tôi? Còn tên Trần Bát Hoang chó má kia nữa, hân là cái thá gì? Đáng đế các người coi trọng như vậy sao?”

“Tôi không phái phán bội Lưỡng Nghi Tông mà

là đang giáo hoá Lưỡng Nghi Tông, các người nghe cho rõ đây, chỉ cần các người đồng ý trở thành tông môn dưới trướng Kình Thiên Tông, vậy thì tông chủ Quan sẽ không giết các người, các người vẫn có thế giữ vững vị trí hiện tại, chỉ cần một mình Trình Lâm Phong chết là được!”

“Cung Trường Lâm, ông quá khiến người khác thất vọng”, Lý Thanh Nguyệt lấc đầu, vẻ mặt vô cùng chán chường: “Năm đó sư tôn thu nhận một tên cặn bã như ông, quả thực là mua dây buộc mình!

“Một đám lão già ngoan cố vô tri”, Cung Trường Lâm hoàn toàn không có hứng thú tranh luận với mấy người này, quay đầu nói với Quan Vân Dương: “Tông chủ, hạ lệnh tẩn công đi, nếu chậm trễ, cục diện có thể sẽ thay đổi!”

“Được!”

Quan Vân Dương lớn tiếng nói: “Đệ tử Kình Thiên Tông nghe lệnh, tất cả mọi người, giết!”

Một từ giết mớ đầu cho trận chiến chết chóc, ba vị trưởng lão Quỷ Lão Lưu, Giao Xoa Cốt và Vạn Tân Hoa lao thắng về phía ba người Đồ Trường Sinh.

Cùng lúc đó, năm ngàn đệ tử và một ngàn chấp pháp giả của Lưỡng Nghi Tông lúc này cũng đang gầm rú, lao về phía những đệ tử của Kình Thiên Tông đang từ trẽn trời hạ xuống.________________

Cuộc chiến, chạm vào là nổ ngay!

Thực lực tổng thế của Lưỡng Nghi Tông không bằng Kình Thiên Tông, chí mới trong nháy mắt mà đã có hơn mười người chết, còn Kình Thiên Tông chỉ có một người bị thương nặng.

Sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn!

Đệ tử cốt cán có thực lực Địa Tôn tầng năm tầng sáu thì còn có thế xông lên chém giết một phen, còn đệ tứ có cánh giới thấp hơn một chút hoàn toàn không thể trụ được trước số lượng lớn như vậy.

“Tiêu Chính Thái phái không? Trước đây không phải mày muốn thách đấu tao sao?”, trong đám người, Đổng Tinh Thần bật cười hạ xuống trước mặt Tiêu Chính Thái, cười dữ tợn: “Nào, tao sẽ thỏa mãn mày!”

Đổng Tinh Thần không cho Tiêu Chính Thái cơ hội phản ứng, vung tay tát liên tiếp vào mặt hơn chục bạt tai.

Trong toàn bộ quá trình, Tiêu Chính Thái không tránh được chút nào!

Không phải hân không muốn tránh mà là tốc độ của Đổng Tinh Thần quá nhanh, lạp lòe như một

bóng ma, hắn ta không giết Tiêu Chính Thái, mà chỉ không ngừng tát vào mặt đối phương.

Dù đã cố tình giấu mặt đi nhưng Tiêu Chính Thái vần bị tát liên tục.

Sự khác biệt giữa cả hai quá lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK