Trần Đức cúi nhìn Tạ Phong Vân, cất giọng lạnh lùng, như hầm băng từ Cửu U:
“Người phụ nữ của tao, ngoài Trần Bát Hoang tao, không ai được động vào!”
Trân Đức nói rất đơn giản, bình thản, giống như đang nói một chuyện bình thường không thế bình thường hơn.
Nhưng chính giọng điệu bình thản không có chút tình cảm này lại tuyên án số phận, ngày chết của Tạ Phong Vân!
Cá người hăn ta sớn tóc gáy, như bị hất một chậu nước lạnh từ đầu lạnh đến chân, khi hẳn ta còn ớ thời kỳ hoàng kim, cũng không phái đối thú
cúa Trần Bát Hoang.
Bây giờ, thương nặng gần chết, Trần Bát Hoang muốn giết hắn ta, rất dễ dàng!
Không tự chủ run lên một cái, Tạ Phong Vân hoảng sợ nói:
“Anh Trần, không cần thiết, tôi cảm thấy anh không cần giết tôi, vì một thần can mà giết tôi, rất không đáng, hơn nữa, người phụ nữ của anh, từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa từng động vào. Anh Trần, chỉ cần anh không giết tôi, tôi đều có thể cho anh mọi thứ, võ kỹ? Linh thạch hay là linh tinh? Chỉ cần tôi có, tôi đều cho anh!”
“Thứ nhất, những thứ đó, tao không thiếu, thứ hai, giết mày, những thứ của mày, cũng là của tao, mày nói đúng không?”
Trần Đức thản nhiên hỏi.
Tạ Phong Vân không còn gì đế nói, Trần Bát Hoang nói đúng, một khi hắn ta chết, những thứ trên người hắn ta đều thuộc về Trần Bát Hoang.
‘Vãi!”
Sắc mặt Tạ Phong Vân âm trầm: ‘Trần Bát Hoang, anh dám giết tôi, không nghĩ đến nhà họ Tạ phía sau tôi ư? Nếu giết tôi, anh, và cả học viện Thánh Phong, chắc chắn sẽ bị nhà họ Tạ san bằng, cỏ không mọc lên nổi một tấc!”
“Anh không nghĩ cho bân thân, cũng không nghĩ cho người phụ nữ của anh, không nghĩ cho sư tôn của anh, không nghĩ cho học viện Thánh Phong ư?”
Dụ dỗ không thành, Tạ Phong Vân chỉ có thể uy
—–uu irmmg .ụ . ..u..y «-em UIM u u mu UJ
hiếp, giọng âm trầm, lộ hết sát ý.
“Mày nói đúng”.
Trần Đức suy nghĩ, gật đầu: “Nhà họ Tạ, đúng là rắc rối, nhưng đây không phải là chuyện mày cần suy nghĩ’.
Trần Đức nói xong, không hề báo trước, không hề liệu trước, một chướng giáng xuống nhằm chuấn vào thiên linh cái của Tạ Phong Vân!
“Rắc rắc rắc rắc!”
Trong tích tắc, đỉnh đầu của Tạ Phong Vản lõm xuống, máu phun ra, nhuốm đỏ hư không, sau một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể tan tành!
“Bành!”