“Mày không thể giết tao thì tao sẽ giết chết mày!”
Ồng ta vừa nói xong, lại đấm ra một quyền.
Lần này, không có long trời lở đất, không có súc thế hay võ kỹ, mà chỉ đơn thuần là linh lực!
‘Không xong rồi!”
Đồ Trường Sinh hoảng sợ, ông ta cũng nhận ra Trần Đức đã suy yếu. Thoáng chốc, linh khí trên người ông ta chợt bùng nổ, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Trần Đức định bảo vệ anh!
Tiếc là, tốc độ của ông ta quá chậm.
Ồng ta vừa nhích người, Quan Vân Dương đã đến gền Trần Đức.
Quyền phong mênh mông cuồn cuộn, nố ầm ầm phút chốc đẫ đến trước mặt Trần Đức.
“Chết đi cho tao!”
Một quyền đấm thắng vào đầu Trân Đức, Quan Vân Dương âm trầm ác độc cười, cuối cùng cũng sắp giải quyết được tẻn khốn này nên trong lòng rất là phấn khích.
“Chết?”
Song, đúng lúc này, Trần Đức vốn đang trong bước đường cùng bỗng chậm rãi nở một nụ cười gản đầy quỷ dị: “ông đang nói mình hả?”
Khi Trần Đức mở miệng thì biến cố cũng chợt xảy ra!
Khoảnh khắc nám tay Quan Vân Dương đấm tới, một ngọn lửa giống như rân nước bổng quấn lên cánh tay ông ta.
Chưa đến 0,00001 giây đã bao phủ cả cánh tay ông ta!
Ngọn lửa hừng hực tức thì khiến không khí xung quanh trở nên nóng bỏng, một cảm giác bỏng cháy chợt xuất hiện, nắm tay đang đấm vào đầu Trần Đức của Quan Vân Dương bỗng hóa thành tro!
Mà đây lại chỉ mới là bắt đầu!
Ngay sau khi ngọn lửa ấy nuốt chửng ánh tay ông ta, lại men theo cánh tay bao trùm lấy cả người Quan Vân Dương.
Nhiệt độ khủng bố nóng bỏng thiêu đốt, dù là Quan Vân Dương cũng không thế chống cự.
“A, a, a, a, a!”
Quan Vân Dương hét lên thảm thiết, mặt mày dữ tợn định dập tầt lửa.
Đáng tiếc, mọi thứ đều là phí công. Ngọn lửa len lồi kia giống như hàng ngàn con kiến gặm cắn cơ thế, thần kinh ông ta từng chút một. Nó thậm chí còn chui vào trong tim gan phèo phổi và thức hải
của ông ta!
“Không! Đây là cái gì? Đây là cái gì!”
Quan Vân Dương hét lên, ông ta cực kỳ sợ hãi, bóng ma chết chóc như bao phủ cả người ông ta, tim gan phèo phổi run rẩy, máu bốc cháy, cơ bằp héo rút, khô cạn!
Quan Vân Dương định vận chuyển linh khí, nhưng linh hải của ông ta đã bị đốt khô kiệt, ngay cả kim đan cũng bị hòa tan!
Phế rồi!
Ông ta trực tiếp bị ngọn lửa kia đốt cháy thành một phế nhân!
Trần Đức bước từng bước một về phía Quan Vân Dương, đi đến trước mặt ông ta rồi dừng lại.
Anh chí dùng sức mạnh cơ thế, giơ tay chộp một cái!
“Phụt!”
“Xèo, xèo!”
Cánh tay xuyên anh qua ngọn lửa, đâm thủng xương cốt đến tận trái tim ông ta.
‘Phụp!’