“Tộc Bất Tử Điếu, Đại Thiên Thế Giới?”, trong thức hải, Linh Lung kinh ngạc nói: “Chẳng phải tộc Bất Tử Điếu chân chính đã bị diệt sạch rồi sao? Sao còn có người?”
“Linh Lung, cô biết bọn họ?”, Trần Đức hỏi.
“ừ, trong Đại Thiên Thế Giới có các chủng tộc như người, yêu, linh tộc… Tộc Bất Tử Điểu thuộc Yêu tộc. Chỉ là… từ 2000 năm trước, bộ tộc này đã biến mất. Không ngờ… lại xuất hiện”.
“Người này, cho dù ta ở thời kì đỉnh cao cũng không phái đối thú của ông ta…”, Linh Lung cũng hết sức cấn thận.
“3 giây, hết rồi”, Đoàn Sơn Nhạc bất chợt mở miệng.
Ông ta vừa nói xong bèn vươn một bàn tay, cách không đập xuống.
“Ầm, ầm, ầm!”
Trong đất trời bỗng xuất hiện một sức mạnh pháp tắc khủng bố, mạnh mẽ đến cùng cực ập về phía Trần Đức. Thoáng chốc, Trần Đức lập tức bay ngược ra ngoài, liên tiếp va sập ba ngọn núi lớn mới dừng lại.
Bị thương nặng!
Một chưởng nhẹ nhàng, mềm mại kia đã khiến Trần Đức vừa đột phá lập tức bị thương nặng!
May mà anh có thần lực Bất Tử Điểu nên vết thương trong người cũng nhanh chóng khôi phục lại!
Nhưng, một số chỗ bị thương nặng vừa khôi phục đã lập tức nứt ra, lặp lại hơn mấy chục thậm chí cả trảm lần mới dần dần lành lặn.
‘Khụ!’
Trần Đức khụ ra một búng máu, mặt mày trắng bệch, gian nan bò lên.
“Không chết?”
Đoàn Sơn Nhạc lại kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc ấy cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt. Dù Trần Đức không chết thì ông ta cũng chắng quan tâm lắm.
Voi gỉảm kiến một cái, kiến không chết, nhưng voi sẽ để ý đến sự sống chết của một con kiến sao?
Hoàn toàn không!
Trong mắt voi, con kiến có chết hay không đều chẳng quan trọng, không phái sao?
Ánh mắt ông ta lại nhìn về phía ưng Thanh Vũ, lạnh nhạt nói: “Đừng mất thời gian nữa, đi!”
Cùng lúc đó, ông ta vươn tay chụp một cái.
Thoáng chốc, không gian đằng sau ưng Thanh Vũ lập tức nứt ra một mảng đen tối, tức thì nuốt lấy cô ta!
Ngay sau đó, khi ưng Thanh Vũ xuất hiện thì đã
ớ bên cạnh ông ta.
Cả quá trình, Đoàn Sơn Nhạc giống như đang chơi, ung dung thoải mái, không chút trở ngại!
ớ trước mặt ông ta, hai ba ngàn người từ trên xuống dưới của Lưỡng Nghi Tông giống như chỉ là những bức tượng trưng bày, chắng làm nên trò trống gì!
Kế tiếp, ông ta định rời đi.
“Ông đứng lại đó cho tôi!”
Một luồng sáng phóng thẳng đến từ xa, Trần Đức chắng màng đến tính mạng, tiếp tục xông về phía Đoàn Sơn Nhạc.
“Ha ha…”
Đoàn Sơn Nhạc cảm thấy không thú vị, một sợi tóc trên đầu ông ta rớt xuống, bay về phía Trần Đức.
Một sợi tóc đen bình thường, nhưng lại giống như một ngọn núi cao, vù vù rơi xuống, không gian cũng xuất hiện từng đường sóng gợn!