Máu tươi nhuộm đẫm nắm tay Bộ Kinh Phong, từng giọt từng giọt nhỏ xuống
đất, mùi tanh nồng nặc lập tức tản ra xung quanh, xộc thẳng vào khoang mũi
của mọi người.
Mục Lâm ngơ ngác, gã hoàn toàn không ngờ Bộ Kinh Phong sẽ ra tay với
Truy Phong Sư. Mãi đến khi nó ngã xuống đất, chết đi, gã mới hoàn hồn,
hoảng sợ nhìn về phía Bộ Kinh Phong hỏi: “Anh Bộ, tại sao anh lại giết nó?”
Mục Lâm vừa nói xong, Bộ Kinh Phong đã lập tức nhìn thẳng vào gã: “Chủ
nhân của nó là mày?”
Không biết sao, Mục Lâm chợt rùng mình, nhưng vẫn cố can đảm đáp:
“Đúng vậy, tôi tên Mục Lâm, là cậu chủ nhà họ Mục. Truy Phong Sư là do bố
tặng cho tôi, anh Bộ, sao anh lại giết nó?”
“Ha ha… mày đã muốn biết thì tao sẽ rủ lòng thương nói cho mà biết”, Bộ
Kinh Phong lạnh giọng, âm u nói: “Tao có một người hầu, mấy ngày trước
vào núi hái thuốc cho tao, kết quả, ngày hôm qua đã bị nó ăn”.
“Hả?”, Mục Lâm thoáng cái ngơ ngác.
Đúng là mới đây Truy Phong Sư có ăn một người!
Lúc đó, gã cũng không để ý, chẳng phải chỉ là ăn một người thôi sao? Dù gì
ăn cũng ăn rồi!
Vốn, Truy Phong Sư cũng là ăn thịt người, chẳng có gì là lạ cả.
Nhưng gã không ngờ người bị ăn lại là tôi tớ của Bộ Kinh Phong!
Bộ Kinh Phong hoàn toàn là người mà gã không thể trêu vào!
Chẳng những không thể trêu vào Bộ Kinh Phong, mà còn không thể trêu vào
nhà họ Bộ!
Giờ phút này, trong lòng Mục Lâm uất ức, tức giận muốn chết. Truy Phong
Sư là vật cưỡi bảo bối của gã, giết nó chẳng khác nào vả vào mặt mình.
Nhưng, Mục Lâm lại không có cách nào, vì người giết Truy Phong Sư là Bộ
Kinh Phong!
Cho dù gã có tức giận đến nỗi muốn giết người, cũng chỉ có thể nhịn, không
dám tỏ ra khó chịu dù chỉ một chút!
“Mày là chủ nhân của con súc vật này, thực tế, cũng đáng chết…”, Bộ Kinh
Phong âm u nói.
Với tính cách của hắn ta, đầu tiên sẽ giết Truy Phong Sư, rồi giết Mục Lâm.
Nhưng, cậu Trần đang ở đây, mà hắn ta vừa tới nên vẫn chưa rõ chuyện gì
đang xảy ra.
Lỡ Mục Lâm là bạn của cậu Trần thì sao?
“Anh, anh Bộ, con súc vật kia không liên quan đến tôi. Tuy nó là của tôi,
nhưng tôi cũng không quản lý được nó!”, Mục Lâm lập tức luống cuống, vội
vàng nói: “Nó đáng chết, chết đáng lắm, nhưng cũng không liên quan đến
tôi…”
Mục Lâm nhìn về phía Lục Phúc, quỷ lùn Hắc Vân với ánh mắt xin giúp đỡ.
Thế nhưng, hai người kia đều ăn ý đứng cách xa gã ra một chút.
Thậm chí, Lục Phúc còn bồi thêm một câu: “Người này không có quan hệ gì
với tôi hết!”
Chỉ là, Bộ Kinh Phong lại hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Lục Phúc.
Lục Phúc là cái đinh gì? Đừng nói Lục Phúc, dù là cả nhà họ Lục thì hắn ta
cũng chẳng thèm để vào mắt nữa là. Bộ Kinh Phong chỉ nể phục và kính
trọng kẻ mạnh.
Hắn ta quay sang nhìn Trần Đức, nhấc chân đi về phía anh.
Thoáng chốc, Mục Lâm đang có chút kích động chợt sửng sốt, lẽ nào Bộ
Kinh Phong định giết tên nhóc Trần Bát Hoang kia? Vẻ hoảng sợ trong mắt
gã lập tức trở thành chờ mong.
Trần Đức sắp chết!
Lục Phúc cũng khinh bỉ, giễu cợt nhìn chằm chằm Trần Đức, cái loại ngu
ngục như cậu ta khi gặp phải cao thủ như Bộ Kinh Phong thì chắc chắn sẽ
chết nhỉ?
“Hử?”, quỷ lùn Hắc Vân cũng hơi khó hiểu, Bộ Kinh Phong làm gì vậy? Tại
sao lại đi về phía một con kiến?