Trần Đức lại lần nữa cảm thấy Linh Lung rất mạnh, anh cám thấy mình sẽ thất bại đơn gián là vì
người đế lại dấu ấn có thể cảm giác được linh!
Phải biết rằng, dù khi anh chưa trở thành một phế nhân thì cũng không thể cảm giác được “linh”!
“Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau hấp thu khí linh đó đi”, Linh Lung hối.
“ừ*.
Trần Đức giơ tay chạm vào khí linh, nhưng khí linh kia lại chầng có phản ứng nào.
Linh Lung vươn tay đặt lên cánh tay Trần Đức, thoáng chốc, khí linh kia giống như bị thứ gì đó lôi kéo dọc thao bàn tay anh biến mất như lúc trước khi đạt được đính Long Văn.
Trần Đức chỉ cảm thấy trong cơ thể thoáng cái cỏ thêm một sợi liên hệ như có như không với mật thất!
Cùng lúc đó, ở trên một ngọn núi cao vút gần như đụng lên tận trời, một ông lão chắc phái ít nhất 300 400 tuổi bông mở bừng mắt, trong mát lóe lên
vẻ sắc bén khủng bố.
Ông ta chính là Liêu Tông Nguyên – một trong những người canh giữ Côn Luân Hư!
Cũng là người duy nhất không có đời sau, do
lúc còn trẻ vì một số nguyên nhân của bán thân nên ông ta không có khả năng có được con cái. Trên ngọn núi khổng lồ chỉ có mỗi ngôi nhà tranh và một mình ông ta.
Liều Tông Nguyên mặc một bộ trường bào màu xanh, râu tóc hơi rối trông không giống một cao thủ, mà trái lại lại như một tên ăn mày nghèo túng.
Ông ta đi đến cạnh vách núi, gió thổi râu tóc tung bay, cau mày:
“Ai đã xóa dấu ấn do mình để lại? ớ Côn Luân Hư còn có cao thủ như thế ư?”
Liều Tông Nguyên vừa nói xong, bóng dáng ông ta đã biến mất tại chỗ!
Trực tiếp biến mất! Y như thần tiên!
“Được rồi, anh thử thu nó vào trong cơ thể, rồi đặt ớ xung quanh thần thức xem. Sau đó là chúng ta có thể làm tiếp bước thứ ba!”, trong mật thất Vần Thiết, Linh Lung nói.
“Đơn giản vậy thôi hả?”
Trần Đức hơi kinh ngạc, không ngờ lại đơn giản như vạy là có thế có được mật thất.
06 điều, anh cũng không có thu mật thất lại
ngay mà hỏi: ‘Linh Lung, tôi cảm thấy hay là chúng ta làm xong bước thứ ba ờ đây rồi đi ra ngoài có khi lại hay hơn”.
“Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ, cứ thế mà đi ra sẽ xảy chuyện đó”.
Đôi môi đỏ mọng của Linh Lung khẽ cười, dí dỏm nói: “Không ngờ đường đường là Trần Ma Vương mà cũng biết sợ?”
“Tôi đây là chiến lược, cứ vậy đi ra thì khác gì chịu chết”, Trần Đức không thèm để ý đến sự chế glẻu của Linh Lung, nghiêm nghị nói: ‘Chị Linh Lung tốt bụng, rộng rãi lại xinh đẹp cũng không muốn nhìn thấy tôi chết ngay tại chỗ đúng không nào?”
“Được rồi, tên nhóc nhà anh chỉ được cái mồm, chuyện này không nên chậm trễ, anh mau thu nó vào đi, Thiên Huyền Phong… tạm thời sẽ do tôi chống đờ’.
“Được!”
Trần Đức vừa nghĩ một cái, giây tiếp theo, mật thất Vẫn Thiết khổng fô bồng dưng biến mất, bọc lấy thần thức của anh.
Cùng lúc đó.
“Ầm!”
Bên ngoài, cả tòa Thiên Huyền Phong trước con sông Tảy Lưu bỗng run lên, thoáng cái bụi mù cuồn cuộn, bụi đất bay bầy trời.
Mọi người đều kinh ngạc, hoáng sợ nhìn Thiên Huyền Phong.
Lâm Chấn Lôi, Ngụy Vô Minh, Tô Tây Pha và mấy gã cao tầng của Vô Song Môn cũng lập tức bay ngược ra sau.
Sau khi dừng lại, bọn họ cũng kinh ngạc, kích động không thôi.
Lẽ nào… lẽ nào Trần Bát Hoang đột phá thật rồi?
Tiếng nổ vẫn còn dư chấn giang dờ, cực kỳ kinh khủng. Ngụy Vô Minh cũng phát hiện cánh cửu mật thất vẫn Thiết, biến mất?