Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì mà Thao Thiết, Tỳ Hưu này kia thì chắc là tuyệt chủng từ lâu, chí có thế thấy được trong sách sử, trong truyền thuyết mà thôi.

Có thể nói, những chủng tộc đó vốn mang một lớp màng che đầy bí ấn.

Mà giờ phút này.

Một con Kỳ Lân cao trăm trượng đã xuất hiện, thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến mức con người ta phải chậc lưỡi!

Hơi thở này.

Đã vượt quá xa Chí Tôn!

Đứng ờ giữa hư không đó, dù cách xa cả vạn dặm cũng cảm thấy kinh hãi, cảm thấy khủng bố.

“Trần Bát Hoang lại được người tộc Kỳ Lân bảo vệ…”

“Đúng vậy, có được một người mạnh như thế bảo vệ, đánh trả lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”

Hàng tỷ người đều bắt đầu xì xào bàn tán, không gian Đại Thiên cũng xuất hiện một tin tức, gần như cả Đại Thiên Thế Giới đều biết đến ba chữ Trân Bát Hoang, biết rằng trên đời xuất hiện một con Kỳ Lân khủng bố, vỏ số người viền cố thức tỉnh, dùng trận pháp, thiên nhãn, hoặc là những khí giới khác nhau đế nhìn về phía thành Hiên Viên xa xa, mong được nhìn thấy dáng vẻ Kỳ Lân.

‘Thiên Yêu Hoàng!”

“Là Thiên Yêu Hoàng, chính là Thiẻn Yêu Hoàng của ba mươi vạn năm trước!”

Có một nhân vật tồn tại như hóa thạch sống của thế hệ trước nhận ra Thiên Yêu Hoàng, cả đám đều nghẹn họng nhìn trân trối, trợn tròn mắt.

Ba mươi vạn năm trước, Thiên Yêu Hoàng cũng từng oai phong một cõi, thanh danh hiến hách, một mình có thế bắt đi toàn bộ nữ đệ tử của cung Thánh Nữ, cung Thánh Nữ lại chẳng thế làm gì ông ta.

Nên biết rằng, khi đó cung Thánh Nữ không hề yếu hơn các thế lực viễn cổ ngày nay một chút nào!

“Chỉ có một cái quyền trượng, nó còn chưa thức tỉnh hoàn toàn mà cũng dám ớ đây diễu võ giương oai hả? Đã được bốn Hoàng cho phép chưa?”

Chẳng mấy chốc.

Kỳ Lân đã hóa thành hình người, mặc chiếc áo vạt dài, mái tóc màu tím trỏng lãng tử đến lạ, nhìn lên quyền trường Vĩnh Hằng trên trời cao, giơ tay quật một cái.

“ồng!”

Quyền trượng Vĩnh Hằng lại thoáng rung động, sát ý vô tận bùng lên, huyền quang lóe ra, đan vào thành lưới trời muốn bao trùm lấy Thiên Yêu Hoàng.

“Rác rưới!”

Thiên Yêu Hoàng hét to, một cái tát phá nát tất cả, đánh vào thân quyền trượng màu vàng.

Nhưng.

Sau đó đã vội vã rút về.

“Cái định mệnh mẹ nó, phỏng tay

vậy?”

Thiên Yêu Hoàng ồn ào, trong tay ông ta là máu thịt đỏ bừng, hư thối, kinh mạch đang dần héo khỏ, có thế nói là biến thành máu loãng, cũng may ông ta đủ mạnh đế ngăn cản sự ăn mòn của thần binh.

“Lão Yêu Hoàng, ông được không vậy?”, Trần Đức ân cần hỏi han, lão Yêu Hoàng bị nhốt ba mươi vạn năm, ba mươi vạn năm qua không thể tu luyện được gì, tuy có mạnh nhưng cũng không còn ở thời kỳ đỉnh cao như xưa nữa, tuy trong khoảng thời gian qua ông ta có hấp thu khá nhiều nguyên khí hỗn độn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

“Ranh con, cậu cứ lo đột phá đi, nơi này cứ để cho bản Yêu Hoàng”.

“Làm đàn ông thì làm gì có chuyện không được!”

Lão Yêu Hoàng căm tức nhìn quyền trượng: “Chúc mừng mày, chính thức thành công chọc tức bổn Hoàng, vũ khí không có người cầm thì cũng chỉ là một món vũ khí chết mà thỏi, mấy thứ đồ chết mà cũng dám hống hách như thế, hỏm nay lão tử cho sáng mắt ra!”

Thiên Yêu Hoàng hết sức mạnh miệng và kiêu ngạo.

Trên thực tế.

Ông ta có đủ bản lãnh đế kiêu ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK