“Làm màu ra vẻ cái gì”, chu Tư Linh nói thầm, cô ta hiếu rất rõ tính bọn đàn ông, tên nào trông thấy cô gái cấp bậc tím như cô ta lại chả rung động?
Theo cô ta thấy, Trần Đức chí đang làm bộ làm tịch mà thôi.
“Ấy…”, tuy giọng cô ta khá nhó nhưng lại không hề có ý che giấu, Trần Đức nghe thấy rất rõ và cũng hết sức cạn lời.
Cô ta lấy đâu ra sự tự tin và tự cao đó nhỉ?
Cấp bậc tím ấy hả, Ảu Dã Tư Linh, Lâm Dao, Ưng Thanh Vũ, Tống Ngữ Yên, ai lại chả bỏ xa cô ta mấy chục con phố?
Nhưng.
Trần Đức không h‘ê tức giận.
Phụ nữthôi mà, không đáng.
Anh chú động né đi vài bước, lười so đo với cô ta.
“Im lặng cả nào!’
Lúc này.
Một bà lão mặc áo bào đỏ, cầm gậy chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Hơi thở của bà ta dao động rất mạnh, vừa xuất hiện thôi mà không khí xung quanh đã trờ nên cô đọng lại, việc hít thờ của mọi người cũng trờ nên khó khăn.
Trong sân, bất giác trở nên im lặng.
Dần dà.
Bà lão chậm rãi mở miệng:
“Nếu đã thông qua kháo sát thì bắt đầu từ giờ phút này, các cô các cậu chính là đệ tử của học viện Thánh Phong, cũng nên nghe cho biết nội quy của học viện, nghe đây, những lời này tôi chì nói đúng một lần!”
Đôi mât như chim ưng của bà lão đảo qua mặt tất cả mọi người.
Dừng một chút, lại nói tiếp:
“Học viện Thánh Phong chia thành ngoại viện và nội viện, phần lớn các cò các cậu sẽ là đệ tử ngoại viện, nhưng đừng sốt ruột quá, đến khi đủ
mạnh rồi sẽ được vào nội viện”.
“Chỉ có đệ tử nội viện mới được tiến vào bí cảnh Đại Thiên, có được những nguyên khí mình muốn”.
“Còn nữa, học viện Thánh Phong không cấm so tài, giết người, cũng không cấm các cô cậu rời khỏi học viện, nhưng mổi tháng phải quay về báo cáo một lần”.
“Còn lại, cũng như tông môn của các cô cậu, tất cả đều phải dựa vào thực lực nói chuyện, nếu không có, thế thì chắng cần biết các cô cậu lả rồng hay phượng, đều nằm xuống hết cho tôi!”
Bà lão nói chuyện không hề khách sáo, nhưng cũng không có bất kỳ người nào dám phán bác. Bới vì thực lực của bà ta rất mạnh, dao động khủng bố đến mức khiến mọi người trong sân hoảng sợ.
“Được rồi, tiếp theo đây tôi sẽ dân các cô cậu đến chô ghi danh, cùng những người có lệnh bài đến tổ miếu, tới đó rồi sẽ có một vài trưởng lão, người hướng dẫn chính thức tới đón các đệ tử mà họ chọn, các cô cậu có thế cố gắng hết sức, nếu may mắn lọt vào mắt xanh ai đó thì sẽ được dẫn đi, đó là cơ hội duy nhất đế trờ thành đệ tử nội viện trong khoảng thời gian ngắn của cô cậu”.
Bà lão nói xong thì chẳng nhiều lời nữa, đi trước
dần đường, đi qua một hành lang thật dài, cuối cùng, mắt bọn họ bồng chốc sáng bừng lên!
Đó là một quảng trường rất lớn.