‘Tao hy vọng mày tiếp tục giỏi như vậy, ở đây đợi tao đợi tao xuất quan!”
“Phập!”
Nghiêm Hoa nói xong, thần thức nố tung như pháo hoa, biến mất trở về cơ thế!
Hắn không đợi Trần Đức trả lời, bởi vì không cần thiết!
Bất kể Trần Đức ở đợi ở đây hay không, hắn đào ba tấc đất cũng sẽ lôi anh ra dẫm đạp đến chết!
Ba chữ Trần Bát Hoang, đã lọt vào trong danh sách những người phải chết của hẳn!
“Bát Hoang sư đệ… hay là cậu mau chóng rời khỏi học viện Thánh Phong đi, đợi lúc nào mạnh hơn thì quay về cũng được!”, Nghiêm Hoa biến mất, Từ Phong lập tức tiến lên, cơ thế hơi mập run run nói:
“Chọc vào ai không được lại chọc đến Nghiẻm Hoa, chắc chân không còn có hội sống sót, cậu đưa Âu Dã sư muội rời khỏi đây còn có một tỉa hy vọng, Nghiêm Hoa, thực sự rất mạnh!”
“Mạnh đến mức nào?”, Trần Đức làm như quan tâm hỏi.
“ừm, nói thế nào nhỉ, nói thế này đi, năm năm trước, với thực lực thực sự cúa hắn, đã có thế tiến vào nội viện, chí là hắn vẳn chưa không vào nội viện, tự xung nếu vào nội viện như vậy thì chí là đệ tử bình thường, cho nên, hắn muốn đợi đến khi kiếm
Thiên Ma đạt đến đại viên mãn!’
Một khi kiếm Thiên Ma đạt đến đại viên mãn, cánh giới của hắn cũng sẽ đột phá, đến lúc đó, cho dù trong các đệ tử nội viên, hắn cũng có thế xếp trong top 30! Lần này hần bế quan, nghe nói chính là muốn luyện kiếm Thiên Ma đến đại viên mãn!”
“Chỉ mới trong top 30? Cũng chẳng làm sao mà…”, Trần Đức bĩu môi, còn tưởng kiếm Thiên Ma lợi hại thế nào, đạt đến đại viên mãn mới xếp được trong top 30, thế mà cũng có mặt mũi mang ra nói?
“Mới trong top 30! Trần Bát Hoang, cậu mới đến, chắc cậu không biết top 30 nội viện khủng bố đến mức nào phải không?”, Từ Phong cạn lời, Trần Bát Hoang đúng lè nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp.
“Cậu biết trong top 30 đều là nhân vật thế nào không? Đó là đệ tử thân truyền của sáu vị viện trưởng, thực lực của bất kỳ người nào cũng có thể vượt qua một số trưởng lão!”
“Haiz, thôi vậy, Bát Hoang sư dệ, sau này cậu sẽ hiểu, tóm lại, mau chạy đi, học viện Thánh Phong không hạn chế ra ngoài, cậu dẫn theo Tư Linh sư muội lập tức rời khỏi đây đi!”
“Bỏ chạy ư? Con người tôi không có thành kiến gì với bồ chạy, cũng cho rằng không đánh nổi thì
chạy, là chuyện rất bình thường, nhưng…”, Trần Đức cười, cười rất hòa nhã: ‘Từ Phong, chỉ với tên nhãi như Nghiêm Hoa, tôi thực sự không cần thiết phải chạy”.
“Bát Hoang sư đệ, trò đùa này không buồn cười tí nào đâu”, Từ Phong liền nghiêm trọng đến mức trước nay chưa từng có, anh ta cảm thấy nóng như lửa đốt, Trần Đức lại bình tĩnh như vậy, hận không thể tóm Trần Đức mau bỏ chạy: “Còn không đi, thực sự sẽ chết người đấy, tôi khồng muốn cậu chết!”
“Từ Phong, tin tôi đi”.
Trần Đức lấy ra hai bình rượu, đưa một bình cho Từ Phong: “Nào, chúng ta ớ đây uống rượu đợi hẳn”.